Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà

Chương 429. -

----
Sau khi Hạ Trừng Trừng nói xong, ánh sáng của máy bay không người lái đột nhiên biến mất, bầu trời tối đen.
Một giây sau, hơn một trăm chiếc máy bay không người lái sáng lên, trong màn đêm hiện ra năm chữ.
"Ừ, em cũng thích anh."
Biểu cảm của Tạ Tri Hành cứng lại.
Vài tuần trước, tại một bến tàu từ Hoành Điếm đến vịnh Giang Thành, anh đã sử dụng hơn một trăm máy bay không người lái xếp thành ba chữ "Anh thích em".
Vài tuần sau, Hạ Trừng Trừng cũng dùng hơn một trăm máy bay không người lái ở bến tàu Giang Thành, xếp những chữ tương tự "Ừ, em cũng thích anh".
Hạ Trừng Trừng nắm tay Tạ Tri Hành, ngượng ngùng cúi đầu.
"Tạ Tri Hành, bởi vì một số nguyên nhân, em chậm hơn người khác.
Em biết em thích anh, nhưng em nghĩ cái kiểu thích này là do anh đối xử tốt với em."
"Nhưng vừa rồi ở bến tàu, khi súng của Hứa Triệt sắp bắn trúng em, em mới biết được tình cảm của em dành cho anh không chỉ là do anh đối xử tốt với em."
Hạ Trừng Trừng ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Tạ Tri Hành:
"Lúc khẩu súng chĩa vào em, em không sợ. Nhưng khi anh chắn trước mặt em, em mới biết sợ hãi là gì."
"Cho nên em nghĩ, anh ở trong lòng em còn quan trọng hơn nhiều so với em nghĩ, em không muốn bắt anh phải chờ…"
Câu cuối cùng cô chưa nói hết, cổ tay Tạ Tri Hành dùng sức, Hạ Trừng Trừng đứng không vững nên ngã vào trong ngực anh.
Đôi môi được bao phủ bởi cảm giác mềm mại. Tạ Tri Hành giữ chặt gáy Hạ Trừng Trừng, thâm tình hôn cô.
Hơi thở có mùi thuốc lá bạc hà bào mòn các giác quan của nhau, môi anh rõ ràng rất dịu dàng, nhưng trong quá trình xâm nhập lại không kiêng dè gì.
Nước bọt dây dưa, làm cho hai chân Hạ Trừng Trừng mềm nhũn.
Tay còn lại của Tạ Tri Hành ôm lấy vòng eo thon của cô như muốn nhập cô vào trong cơ thể của mình.
Em không muốn bắt anh phải chờ, vì em cũng thích anh.
Sóng biển dâng trào và cuồn cuộn.
Bầu trời đêm đầy sao, đột nhiên tiếng sấm vang lên.
Những đám mây dông dường như đang phàn nàn về sự phấn khích trên du thuyền, mồ hôi đầm đìa, không phân biệt được là của ai.
Cảnh tỏ tình bằng máy bay không người lái bị người dân sống xung quanh bến tàu bắt gặp, chụp lại và đăng lên mạng.
Lúc đầu, cư dân mạng chỉ cảm thấy cách tỏ tình này rất thú vị.
Nhưng ngay sau đó, Weibo này đã bị dữ liệu lớn đẩy lên quảng trường của blogger tình yêu Lâm Lộ.
Lâm Lộ nhìn thấy năm chữ này, lập tức nghĩ đến màn tỏ tình bằng máy bay không người lái lần trước ở bến tàu.
Cả hai phông chữ đều thiên về chữ viết tay, không phải phông chữ thông dụng, mà phông chữ cả hai lần đều giống nhau… Đối thoại này có tính chất nhân quả… Đây rõ ràng là câu trả lời cho màn tỏ tình lần trước.
Lâm Lộ nhanh chóng chuyển tiếp Weibo này, theo dõi phần tiếp theo của CP du thuyền .
[A a a! CP du thuyền vẫn còn tiếp tục!]
[Lại ở bến tàu, lại tỏ tình bằng máy bay không người lái, đây chính là câu trả lời của cô gái kia!]
[CP của tôi quả nhiên là thật!]
[Đêm nay tôi ăn dưa tên cặn bã Hứa Triệt thật ghê tởm, cuối cùng tôi cũng được ăn dưa ngọt của CP trên du thuyền!]
[CP du thuyền, bạn có thấy bình luận này không? Bây giờ toàn bộ khán giả trên mạng đều biết tình yêu của hai người, không kết hôn là không xong việc đâu!]
[Tôi sẵn sàng bỏ năm mươi xu tiền mừng cưới! Kết hôn luôn đi, thật sự quá ngọt!]
Những đám mây dông ở bến tàu cuồn cuộn, khi một tia sáng bình minh chiếu sáng mặt biển mới biến mất.
Hạ Trừng Trừng cảm giác xương cốt của mình như sắp gãy, nằm trong lòng Tạ Tri Hành ngủ say.
Mặt trời buổi sáng sớm như lòng đỏ trứng gà đã cởi bỏ lòng trắng, rắc từng miếng vàng vụn lên mặt biển lấp lánh, đượm màu trong buổi sáng mùa thu.
Khi Hạ Trừng Trừng tỉnh lại, miếng vàng vụn này đã chiếu sáng cả Trung Quốc.
Cô mơ màng mở mắt, nhìn thấy Tạ Tri Hành ngồi trên giường như đang trả lời email.
Anh không mặc áo, lộ ra cơ bắp màu lúa mì rắn chắc, trơn bóng lại cứng rắn, tấn công mạnh vào thị giác người nhìn.
Mặt Hạ Trừng Trừng ửng hồng, hơi ngượng ngùng kéo chăn lên.
Tình trạng của cô cũng không khá hơn là bao, trên làn da trắng nõn còn có mấy nốt đỏ, tất cả là nhờ Tạ Tri Hành ban tặng đêm qua.
Nghĩ đến chuyện hoang đường đêm qua, mặt Hạ Trừng Trừng càng đỏ hơn.
Tạ Tri Hành nhẹ nhàng chạm vào mũi của cô:
"Ngủ lâu như vậy, cuối cùng cũng chịu tỉnh."
"Đó là lỗi của anh mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận