Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà

Chương 357. -

----
"Tuy ăn khuya sẽ bị chướng bụng, nhưng vẫn nên suy nghĩ đồ ngọt một chút."
Hạ Trừng Trừng lại mở ra giao diện nói chuyện với đầu bếp Ngự Lâm Uyển.
"Để tôi nghĩ lại đã, nên ăn bánh socola nham thạch, hay là pudding xoài."
Hệ thống: "...”
Vẻ mặt hệ thống nghiêm túc:
"Trước khi cô gửi tin nhắn WeChat, tôi phải nói cho cô biết một chuyện rất bi thương."
Hạ Trừng Trừng lơ đãng nói:
"Còn chuyện gì bi thương hơn là không thể ăn được lẩu bò và cá luộc cùng lúc sao?"
"Có, đó chính là…"
Trong giọng nói trong hệ thống có vài phần vui sướng khi thấy người khác gặp họa: "Đêm nay dì Lưu không có ở Ngự Lâm Uyển."
Hạ Trừng Trừng: “?!”
Khi hệ thống vừa dứt lời, Hạ Trừng Trừng cũng nhận được tin nhắn hồi âm của dì Lưu:
"Thật ngại quá, phu nhân, tiên sinh cho chúng tôi đi nghỉ rồi."
Hạ Trừng Trừng cảm thấy sét đánh giữa trời quang.
Đây là tình huống gì vậy!?
Cô quay đầu lại, nhìn về phía Tạ Tri Hành đang làm việc bên cạnh:
"Dì Lưu và mọi người không ở Ngự Lâm Uyển sao?"
Đuôi mắt hẹp dài của Tạ Tri Hành nhìn lướt qua Hạ Trừng Trừng một cái, đẩy kính:
"Gần đây em cũng không ở Ngự Lâm Uyển, nên anh cho bọn họ nghỉ."
Hạ Trừng Trừng: "Còn Quang Tông Diệu Tổ?"
Tạ Tri Hành: "Đang nuôi ở cửa hàng thú cưng."
Hạ Trừng Trừng: "Vậy bữa khuya của em thì sao?"
Tạ Tri Hành: "Tự mình giải quyết."
Hạ Trừng Trừng: “...”
Không phải chứ, hào môn về nhà mà lại không có ai, cô vợ hào môn tự mình chuẩn bị bữa khuya, chuyện này nghe được sao?
Đêm mà không có nồi lẩu bò và cá luộc, cô không chịu nổi.
Hạ Trừng Trừng không nhịn được mà túm chặt nắm đấm.
Trong nỗi đau của cô, quan cảnh bên ngoài cửa sổ xe đã trở nên xa lạ, ít xe cộ qua lại hơn.
Hạ Trừng Trừng nhíu mày:
"Đây hình như không phải đường về Giang Thành."
"Không phải về Giang thành."
Tạ Tri Hành nói: "Mà là tới bờ biển."
Vài phút sau, Bentley đến bến tàu bên bờ biển.
Hoành và Giang Thành cách nhau một vịnh, bình thường lái xe cao tốc, đều phải đi một đoạn đường dài, lúc nãy Tạ Tri Hành bảo tài xế lái xe đến bến tàu.
Hạ Trừng Trừng theo Tạ Tri Hành xuống xe, vẻ mặt hoang mang.
Nơi này là một bến tàu tư nhân ven biển, phóng tầm mắt nhìn ra xa, một mảng đen tối mờ mịt. Nối từ bầu trời đen thăm thẳm xuống nước biển tối tăm, không có nguồn sáng, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Kim Nhất Phàm ngồi ghế lái phụ duỗi người, nhìn lướt qua:
"Đến Giang Thành gần nhanh vậy à."
Anh muốn xuống xe thì tài xế đột nhiên bấm công tắc chốt cửa lại.
"Anh làm cái gì vậy?"
Kim Nhất Phàm bối rối:
"Sao không cho tôi xuống xe."
"Thật ngại quá."
Tài xế nói: "Thưa thiếu gia, đây là sắp xếp của tiên sinh."
Nói xong, tài xế đạp mạnh chân ga, đưa Kim Nhất Phàm rời đi.
"Này này, rốt cuộc là tình huống gì vậy?" Kim Nhất Phàm kéo cửa sổ xe xuống, ở trên xe oa oa kêu to:
"Mẹ em nói để cho em giám sát anh đấy?
Tạ Tri Hành, có phải anh có chuyện gì với chị họ hay không, nói cho anh biết không thể làm vậy được, anh làm người đi."
Hạ Trừng Trừng: “...”
Tạ Tri Hành: “...’
Hạ Trừng Trừng cũng bị làm cho mờ mịt: "Tạ Tri Hành, rốt cuộc là sao vậy?"
Lời còn chưa dứt, đột nhiên cô nghe một tiếng "phốc" một tiếng, bến tàu vốn yên tĩnh lại tối đen đột nhiên sáng lên giống như ban ngày.
Một chiếc du thuyền xa hoa bốn tầng neo đậu gần bờ biển, giống như một biệt thự đặt trên biển, nhìn rất lộng lẫy.
Ngay sau đó là hơn một trăm máy bay không người lái từ trên du thuyền sang trọng bay lên, mỗi một máy bay không người lái đều mang theo ánh đèn màu sắc, biến hóa các loại hình thái trên không trung, cuối cùng dừng lại ở một dòng chữ lãng mạn.
Hạ Trừng Trừng nhìn ngây người.
Tạ Tri Hành đột nhiên, nhẹ nhàng nắm tay cô: "Trừng Trừng, chúc mừng sinh nhật."
Mặc dù trễ một tuần.
Nhưng chúc mừng sinh nhật.
Tiếng kêu la của Kim Nhất Phàm theo tiếng gầm của Bentley, dần dần đi xa.
Bến tàu, chỉ còn là thế giới riêng của hai người bọn họ.
Thời khắc rực rỡ như thế, ngay cả hệ thống cũng nhịn không được mà kêu lên:
"Chúc mừng sinh nhật ký chủ, đây là sinh nhật đầu tiên của cô kể từ khi cô xuyên vào trong sách."
Bạn cần đăng nhập để bình luận