Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà

Chương 430. -

----
Hạ Trừng Trừng nhỏ giọng lẩm bẩm: "Giày vò em lâu như vậy…"
Tạ Tri Hành yêu chiều nở nụ cười: "Lỗi của anh, tất nhiên là lỗi của anh."
"Anh phải đi làm à?"
Hạ Trừng Trừng nhìn đồng thời, đã mười giờ.
Đây không phải là lần đầu tiên cô tỉnh dậy trên cùng một giường với Tạ Tri Hành, nhưng đây là lần đầu tiên cô tỉnh dậy vẫn thấy Tạ Tri Hành ở đây.
"Ừ, em mệt thì ngủ thêm một lát nữa, anh phải đến công ty giải quyết một số việc."
Tạ Tri Hành đứng dậy, cơ bắp săn chắc trên người càng lúc càng lộ rõ, bụng tám múi, đường nhân ngư* hiện rõ.
(*Đường nhân ngư: chỉ phần cơ bụng hai bên xương chậu tạo thành vết hình chữ V. Trong “Hội hoạ luận” Leonardo da Vinci lần đầu đưa ra định nghĩa “đường nhân ngư” làm chỉ tiêu cho vẻ đẹp và gợi cảm.)
Đẹp trai quá…
Chồng cô đẹp trai thật!
Tạ Tri Hành quay người, nhẹ nhàng xoa đầu Hạ Trừng Trừng:
"Ngoan, nằm xuống ngủ thêm đi, lát nữa anh gọi tài xế Từ đưa em về nhà."
Hạ Trừng Trừng ngoan ngoãn gật đầu:
"Được, ông xã."
Tạ Tri Hành hơi dừng lại.
Anh đã nghe cô gọi mình là ông xã nhiều lần, nhưng lại phát hiện chỉ lần gọi này mới thấy vui tai.
Hạ Trừng Trừng lại ngủ một giấc, lúc tỉnh lại đã là mười hai giờ.
Bầu trời trong xanh, mặt biển lấp lánh, đàn hải âu bay lượn.
Người giúp việc trên du thuyền chuẩn bị bữa trưa. Hạ Trừng Trừng vốn định ăn cơm trưa trên boong tàu rồi về nhà, tài xế Từ lại đột nhiên lên du thuyền, đứng bên cạnh Hạ Trừng Trừng cung kính nói.
"Cô chủ, có một cảnh sát họ Triệu tìm cô."
Hôm qua sau khi tạm biệt cảnh sát Đinh, cảnh sát Đinh đã nhắc tới thầy của cô ấy, hình như là họ Triệu.
Vài phút sau, tài xế Từ dẫn cảnh sát Triệu và cảnh sát Đinh đến boong tàu.
Cảnh sát Triệu khoảng năm mươi tuổi, vẻ mặt nghiêm túc, có một vết sẹo đáng sợ từ cổ đến vành tai, trông rất khó ở chung.
Hạ Trừng Trừng lễ phép gật đầu với hai người:
"Cảnh sát Triệu, cảnh sát Đinh, mời ngồi. Hai người ăn cơm trưa chưa? Mời hai người ăn với tôi!"
"Không cần."
Cảnh sát Triệu và cảnh sát Đinh ngồi xuống, cảnh sát Triệu nghiêm túc nói:
"Cô Hạ, tôi tới tìm cô là có một chuyện rất quan trọng muốn nói với cô."
Hạ Trừng Trừng ngồi đối diện cảnh sát Triệu: "Mời ông nói."
Cảnh sát Triệu:
"Tôi nghĩ Tiểu Đinh đã nói cho cô biết, tôi là cảnh sát hình sự phụ trách vụ án tai nạn xe của mẹ cô năm đó, tôi họ Triệu."
Hạ Trừng Trừng rót cho cảnh sát Triệu và cảnh sát Đinh một cốc trà Đại Hồng Bào của Phúc Thành:
"Cảnh sát Đinh nói hai vụ án mại dâm gần đây có liên quan đến vụ án tai nạn xe năm đó của mẹ tôi. Nhưng tôi thực sự không hiểu, hai vụ án này có liên quan gì vậy?"
Cảnh sát Đinh uống Đại Hồng Bào, mà cảnh sát Triệu lại không hề hứng thú, vẻ mặt vẫn nghiêm túc.
"Tôi nghĩ cô đã biết, năm đó mẹ cô đã chết trong một vụ tai nạn xe vì lái xe khi mệt.
Cảnh sát giao thông cũng xác định đây là một vụ tai nạn."
"Nhưng sau đó chúng tôi lại phát hiện trong máu của mẹ cô có nồng lượng cao một chất nào đó, khác với người thường.
Lúc ấy cảnh sát chúng tôi cũng không biết, nguyên nhân là do đâu."
"Cho đến vài tháng trước.
Khi chúng tôi bắt Trần Minh Kiệt và lấy lời khai cô Lâm Tịch Thiến, chúng tôi phân tích thành phần xét nghiệm máu của cô ấy, phát hiện kết quả xét nghiệm máu của cô ấy rất giống mẹ cô."
Hạ Trừng Trừng sững người, trong nháy mắt nhận ra điều gì đó.
Cảnh sát Triệu nhìn phản ứng của cô, cũng biết Hạ Trừng Trừng đã đoán được điều gì.
"Cô nghĩ đúng rồi."
Cảnh sát Triệu đặt một viên thuốc màu hồng lên bàn:
"Thuốc mà Lâm Tịch Thiến uống khi hôn mê và thuốc mà các thí sinh của "Thiếu Niên Ngân Hà" uống, cùng loại với thứ tìm được trong máu của mẹ cô."
Cảnh sát Triệu nhìn thẳng Hạ Trừng Trừng, gằn từng chữ:
"Cái chết của mẹ cô không phải là tai nạn, mà là một vụ giết người."
Bạn cần đăng nhập để bình luận