Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà

Chương 297. -

----
Mạnh Như Yên ở một bên ôm cô ấy, không ngừng an ủi:
“Không có việc gì không có việc gì...Không có ai đâu....”
Hạ Trừng Trừng lặng lẽ đi đến bên cạnh Tạ Tri Hành:
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Tạ Tri Hành cúi người xuống, hạ thấp giọng bên tai Hạ Trừng Trừng:
“Lâm Tiêu nói tối hôm qua lúc cô ấy ngủ, hình như không đóng cửa lại, có người lẻn vào... Cố ý dâm ô cô ấy.”
Hạ Trừng Trừng kinh ngạc: “Nhìn thấy mặt người nọ sao?”
Tạ Tri Hành: “Không bật đèn, cô ấy nói không thấy.”
Nói cách khác, tội phạm dâm ô là ai vẫn chưa xác định được.
Nhưng Hạ Trừng Trừng nhìn quanh bốn phía, phát hiện Mạc Vân Thiên cũng ở đây.
Mà ánh mắt mọi người nhìn anh ta đều kỳ quái.
Một lúc lâu sau, đạo diễn vội vàng đi tới phòng Lâm Tiêu.
Sắc mặt ông ta âm trầm, trong ánh mắt mang theo vài phần lạnh lẽo.
Nhất là sau khi nhìn thấy Mạc Vân Thiên, ánh mắt càng thêm hung tợn hơn.
“Tôi và đạo diễn Phó vừa mới thẩm vấn một chút, đoàn làm phim chúng ta hiện tại ở trên núi Tam Nương Nương có tổng cộng năm mươi bảy người.
Trong đó, ngoại trừ diễn viên chính ra, những nhân viên công tác khác vốn đều là hai người một phòng, lúc xảy ra sự việc, bọn họ đều ở trong phòng, có thể làm chứng cho nhau.
Tôi, Dịch lão sư, Tiếu lão sư, Mạc lão sư có phòng đơn.
Nhưng... Lúc xảy ra sự việc, tôi, Dịch lão sư, còn có Tiếu lão sư ở phòng họp thảo luận trận đấu cung đình, chúng ta có thể làm chứng cho nhau.”
Đạo diễn Đường ngẩng đầu nhìn Mạc Vân Thiên ở góc:
“Như vậy, người duy nhất trong đoàn làm phim không thể chứng mình chính là cậu ta.”
Đạo diễn Đường gằn từng chữ:
“Mạc Vân Thiên, lúc xảy ra sự việc, cậu ở đâu hả?”
Ánh mắt mọi người trong nháy mắt tập trung lên trên người của Mạc Vân Thiên, trong ánh mắt mang theo sự khinh bỉ.
Rõ ràng anh ta còn chưa trả lời, nhưng mọi người đã định tội cho anh ta.
“Tôi...”
Mạc Vân Thiên do dự nửa giây:
“Tôi vẫn luôn ở trong phòng...”
Hạ Trừng Trừng sửng sốt, cau mày.
Cô trèo qua đường ống, lúc qua lại đều cố tình đi ngang qua phòng Mạc Vân Thiên, lúc ấy anh ta hoàn toàn không ở trong phòng!
Tại sao anh ta lại nói dối?
“Nhưng camera giám sát tầng sáu có khu vực mù, không ai có thể chứng minh lời nói của cậu cả.”
Nam thứ hai Tiếu Kế đột nhiên mở miệng, giọng nói cực kỳ lạnh lùng.
Mạc Vân Thiên cảm giác như sau lưng bị kim chích, bất giác lui về phía sau hai bước.
“Chuyện này cũng không thể chứng minh là Mạc lão sư được?”
Mạnh Như Yên đột nhiên giúp đỡ:
“Có thể Mạc lão sư đang ngủ trong phòng?”
“Không phải!”
Một nhân viên phục vụ đi ra, chỉ vào Mạc Vân Thiên:
“Tôi đang vệ sinh phòng 602 nhìn thấy anh ta!
Rõ ràng anh ta đi vào thang máy, hơn nữa tôi nhìn thấy, thang máy là đi lên trên!”
Khách sạn núi Tam Nương Nương chỉ có bảy tầng.
Mạc Vân Thiên ở tầng sáu mà Lâm Tiêu lại ở tầng bảy.
“Mạc Vân Thiên, chúng ta cho cậu cơ hội!”
Giọng đạo diễn Đường lạnh hơn:
“Cậu phải nói thật! Rốt cuộc lúc đó cậu đang ở đâu! Đang làm gì hả!”
Mạc Vân Thiên cắn răng, nắm tay nắm chặt.
Hạ Trừng Trừng nhìn thấy trên mặt anh ta tràn đầy sự không cam lòng, nhưng mà vẫn không nói gì.
Không chỉ như thế, lúc này Mạnh Như Yên đứng cạnh Lâm Tiêu cũng cau mày, có vẻ muốn nói lại thôi.
Hệ thống xen vào:
“Ký chủ, tôi cảm giác giữa Mạc Vân Thiên và Mạnh Như Yên có gì đó!”
Hạ Trừng Trừng cũng gật gật đầu.
Nhưng trong lúc nhất thời cũng không biết là chuyện gì.
Đạo diễn Đường thấy Mạc Vân Thiên trầm mặc, càng thêm hung ác nói:
“Mạc Vân Thiên, nếu như cậu chết cũng không nói rốt cuộc cậu đã đi nơi nào, vậy chúng ta chỉ có thể...”
Lời còn chưa dứt, giọng nói của quản lý khách sạn đột nhiên cắt đứt đạo diễn đường:
“Đạo diễn Đường, chúng ta vừa mới kiểm tra camara giám sát, thật ra… còn có một người, không có chứng cứ ngoại phạm.”
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Ngoại trừ Mạc Vân Thiên, còn có nghi phạm khác?
Một giây sau, đã thấy quản lý khách sạn chỉ vào Tạ Tri Hành:
“Tạ tiên sinh, lúc mười hai giờ, camera giám sát hành lang cửa cho thấy một mình anh rời khỏi phòng, như vậy sau đó anh đi đâu?”
Mọi người trợn to mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận