Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà

Chương 460. -

----
[Thu Thu, thật sự xin lỗi, tôi không có lựa chọn nào khác.]
Hạ Trừng Trừng nhìn lời xin lỗi trên màn hình, lạnh lùng nở nụ cười.
Anh ta đã lên kế hoạch từ lâu rồi.
Anh ta muốn tố cáo trả thù Phạm Tư Hàng, lại không muốn chuyện mình giúp Phạm Tư Hàng mua ma túy bị bại lộ, vì thế mới nhờ Hạ Trừng Trừng giúp đỡ.
Khi Phạm Tư Hàng sử dụng ma túy, anh ta sẽ đi tố cáo.
Chỉ là. . .
Hạ Trừng Trừng nhìn căn phòng trống rỗng.
Ý đồ của Tề Ngộ thất bại, Phạm Tư Hàng có chuẩn bị từ trước, đã chạy trốn.
Hệ thống:
"Vậy chúng ta làm sao bây giờ nói thật với người của đại đội chống ma túy, bọn họ sẽ tin sao, chỉ sợ vẫn phải gọi cảnh sát Triệu đến giải thích"
Hạ Trừng Trừng thờ ơ lạnh lùng cười nói:
"Phạm Tư Hàng có thể rời khỏi phòng này, chẳng lẽ tôi không làm được sao.
Muốn hãm hại tôi, không dễ dàng như vậy đâu."
Ba phút sau các sĩ quan cảnh sát của đội chống ma túy đã phá cửa và đột nhập vào phòng.
Bọn họ nhìn xung quanh, dễ dàng tìm được hai bình ma túy giả trong phòng của Phạm Tư Hàng.
Nhưng bọn họ tìm kiếm căn phòng một lúc lại không tìm thấy một bóng người.
Cảnh sát trưởng Mạc tức giận, lúc trước để cho lão Triệu của đội cảnh sát hình sự bên cướp công lao moi ra một hang ổ ma túy cũng thôi.
Bây giờ rõ ràng anh ta nhận được thông báo tới bắt người, sao lại không nhìn thấy người nghiện ma túy chứ.
Hơn nữa người tố cáo tố cáo Phạm Tư Hàng dùng ma túy, những hai bình ma túy trên bàn này lại là đồ thay thế do bên đội anh ta làm ra.
"Phạm Tư Hàng đâu. không phải là có người báo cậu ta nghiện ma túy sao?
Sao lại không có ở đây?"
Cảnh sát bên cạnh đáp:
"Chuyện này. . ."
Rõ ràng bọn họ đã canh giữ khách sạn, làm sao cậu ta có thể chạy trốn chứ.
"Mau tìm cho tôi."
Cảnh sát Mạc ra lệnh: "Cho dù có phải đào hết ba thước đất, cũng phải tìm bằng được người cho tôi."
Ở phía bên kia, trong một lối đi chật hẹp.
Lối đi rất dài, Hạ Trừng Trừng vô cùng rón rén, bước đi cực kỳ nhẹ, mới có thể đảm bảo không tạo tiếng vang ở trong lối đi này.
Phía dưới truyền đến tiếng bước chân khá dồn dập, có tiếng lộp cộp, hẳn là cách vị trí của Hạ Trừng Trừng rất xa.
Hạ Trừng Trừng nằm sấp trên mặt đất cố gắng lắng nghe, cảm nhận được đối phương đã sắp xuống đất rồi.
Đó là Phạm Tư Hàng.
Năm phút trước, Hạ Trừng Trừng còn bị mắc kẹt trong phòng riêng của Phạm Tư Hàng, trong phòng có hai bình ma túy giả, bên ngoài là đại đội chống ma túy.
Hạ Trừng Trừng gắn chip kính gọng đen vào trong điện thoại di động, cẩn thận kiểm tra chuỗi hành động của Phạm Tư Hàng ở trong phòng, rốt cuộc phát hiện, ngay lúc tiếng còi báo động vang lên, Phạm Tư Hàng hốt hoảng nhìn ra bên ngoài cửa sổ hai lần, sau đó quay người đi tới tủ quần áo.
Sau đó mới biến mất.
Hạ Trừng Trừng lập tức bước tới bên cạnh tủ quần áo, gõ đông gõ tây, quả nhiên phát hiện một cửa bí mật.
Hạ Trừng Trừng nở một nụ cười am hiểu.
Khách sạn này có tên đầy đủ là khách sạn Viễn Hàng, trực thuộc Tập đoàn Phạm Thị, sản nghiệm của gia đình Phạm Tư Hàng.
Phạm Tư Hàng cũng là một thiếu gia hào môn, Phạm gia Giang Thành.
Lại nói, Phạm gia và Hàn gia còn có chút quan hệ, Phạm lão phu nhân với Hàn lão phu nhân là chị em họ, thường xuyên nhìn thấy hai người ngồi cùng một bàn.
Chỉ là Phạm gia không phải là ba đời đơn truyền như Hàn gia, đại thiếu gia Phạm gia Phạm Tư Viễn đã được xác định thân phận là người thừa kế, vì vậy cả đời này của Phạm Tư Hàng đời cũng chỉ có thể an nhàn hưởng phúc.
Khách sạn Viễn Hàng chỉ là một khách sạn bốn sao, ngay từ đầu Hạ Trừng Trừng cảm thấy Phạm Tư Hàng ở khách sạn của mình không có vấn đề gì.
Cho đến khi cô phát hiện ra rằng Phạm Tư Hàng và Phạm Tư Viễn đã xảy ra mâu thuẫn.
Phạm Tư Hàng bước vào giới giải trí, phần lớn là do giận dỗi với Phạm gia, muốn chứng minh bản thân cũng ưu tú, không chỉ biết an nhàn hưởng phú quý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận