Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà

Chương 101. -

Nhân viên chương trình cũng ngốc luôn, vội vàng kiểm tra đáp án.
Nửa giờ sau, cuối cùng bọn họ cũng nhận được con số từ giáo viên khoa Toán học của Đại học Giang Thành.
Vậy mà thật sự là số 7!
Ánh mắt mọi người nhìn Tạ Tri Hành nháy mắt trở nên khác đi.
Người xem đang tính chửi Kim Nhất Phàm tiếp cũng bị Tạ Tri Hành làm cho kinh ngạc một trận.
[Tạ Tri Hành… Quá trâu bò!]
[Không hổ là Tạ lão sư của chúng ta!]
[Lúc trẻ, khi Tạ Tri Hành còn tham gia chương trình giải trí đã được gọi “Nhân tinh”, không ngờ anh lại thông minh đến vậy!]
[Cảm giác làm minh tinh như anh thì lãng phí tài năng nha!]
[Tôi cảm thấy tôi và Tạ Tri Hành… Không phải cùng một giống loài!]
[Hu hu hu Tri Hành của chúng ta là nhân tài ưu tú!
Thật sự muốn nhìn anh diễn một vai có chỉ số thông minh của thiên tài toán học!]

Lục Yên Nhiên khó tin nhìn Tạ Tri Hành, thì thầm nói:
“Anh… Làm sao anh biết được chứ?”
Tạ Tri Hành không quan tâm mà nhún vai: “Đoán, 0-9, xác suất một phần mười.”
Lục Yên Nhiên: ???
Mọi người có mặt ở hiện trường: ???
Người xem phát sóng:???
Kim Nhất Phàm: “Ha ha ha!”
Kim Nhất Phàm ôm bụng cười to:
“Tôi còn đang thắc mắc! Làm sao anh họ biết được đáp án chứ! Ha ha ha!”
Lục Yên Nhiên giận đỏ mặt, dậm dậm chân:
“Tạ Tri Hành, anh tốt xấu gì anh cũng là tam kim ảnh đế, sao anh lại có thể lừa mọi người như thế!”
Vẻ mặt Tạ Tri Hành tràn đầy nghi ngờ nhìn Lục Yên Nhiên:
“Cho nên tôi thua sao!”
Lục Yên Nhiên: “…?”
“Câu trả lời chính xác là tôi không biết.”
Tạ Tri Hành buông tay:
“Đây là nói thật hay thử thách mà, cũng không phải hỏi vấn đề khoa học gì, không biết trực tiếp trả lời không biết còn không được sao?”
Bạch Cầu Cầu: ???
Bạch Húc Xương: ???
Có lý, bọn họ cứ trả lời không biết thì tốt rồi, đây không phải là do trong lòng bọn họ thật sự biết đáp án sao?
Nhưng cứ như vậy bị Tạ Tri Hành dẫn đi vòng!
Bọn họ còn chọn nói thật hay thử thách nữa!
Bạch Húc Xương vội vàng tỏ vẻ:
“Vậy thì tôi và Cầu Cầu cũng không tính là thua!”
“Không, hai người đã thua.”
Ánh mắt Tạ Tri Hành lộ ra vài phần giảo hoạt:
“Bởi vì ngay từ đầu đạo diễn Du đã nói quy tắc, thật lòng trả lời trong vòng năm giây, mọi người đều đã hết giờ.”
Bạch Cầu Cầu: “...”
Bạch Húc Xương: “...”
Trong lúc nhất thời Bạch Húc Xương và Bạch Cầu Cầu vô cùng buồn rầu.
Dựa vào điểm tích lũy hiện tại, Bạch Húc Xương và Bạch Cầu Cầu được 2 điểm, Lục Yên Nhiên được 1 điểm, Tạ Tri Hành được 3 điểm, như vậy cho dù Tề Bách thắng Kim Nhất Phàm, Tạ Tri Hành và Kim Nhất Phàm cũng thắng chắc.
Chả trách anh chỉ tùy tiện trả lời một con số, vì trận đấu đã không còn ý nghĩa nha!
Tạ Tri Hành đang định nói với tổ đạo diễn không cần phải chơi nữa thì Tề Bách lại xoay chai rượu, cuối cùng miệng chai cũng nhắm ngay Kim Nhất Phàm.
Ánh mắt Tề Bách âm trầm:
“Tạ lão sư, Nhất Phàm, dù sao cũng đã chơi rồi, không bằng chơi một lần cuối rồi kết thúc đi!”
“Không cần thiết.”
Tạ Tri Hành lạnh lùng từ chối, kéo Kim Nhất Phàm muốn tiến vào phòng bếp mới.
Dường như lại không nghe thấy, giọng nói của Tề Bách càng to hơn:
“Tạ lão sư, câu hỏi của tôi rất đơn giản!
Kim Nhất Phàm có phải là Trương Tam lúc trước sao chép tác phẩm trong “Cuộc thi ca sĩ gốc” hay không?”
Trong nháy mắt, mọi người đều im lặng.
Tất cả khiếp sợ nhìn ba người bọn họ..
Chân trước của Tạ Tri Hành đã bước vào trong phòng nhỏ nhưng tay lại bị Kim Nhất Phàm phía sau túm lấy.
Anh quay đầu lại nhìn thấy Kim Nhất Phàm đang cúi đầu, không nói một lời.
Tránh được mùng một, sao tránh được mười lăm chứ?
Không giống như ở tiểu viện, phần bình luận đã muốn nổ tung rồi.
[Cuối cùng, Tề Bách cũng hỏi vấn đề mà tôi muốn biết nhất!
Rốt cuộc Kim Nhất Phàm có phải là Trương Tam hay không?!]
[Chắc chắn không! Chỉ là giống thôi!]
[Nhất Phàm của chúng ta là diễn viên, không phải là ca sĩ đâu!]
[Kim Nhất Phàm là con trai duy nhất của hào môn họ Kim Giang Thành!
Mẹ cậu ấy là một nhà thiết kế trang sức rất nổi tiếng, mọi người cảm thấy cậu ấy cần sao chép sao?]
Bạn cần đăng nhập để bình luận