Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà

Chương 372. -

----
Nói đến một nửa, Kim Nhất Phàm dừng lại.
Quang Tông là đực, nhưng cũng không thế ngăn cản nó làm cho mèo cái mang thai.
Mèo sinh một lần bảy đứa là rất bình thường.
Nhưng con người sinh một lần sinh bảy đứa, hình như rất không bình thường.
Kim Nhất Phàm: "..."
Cậu im lặng.
Cậu lại nhìn mọi người, từ Tạ Tri Hành đến Hạ Trừng Trừng rồi đến đám người dì Lưu, mỗi người đều nghẹn cười nhìn cậu, cho cậu một đáp án.
Hóa ra chú hề lại là cậu.
Sắc mặt Kim Nhất Phàm đỏ bừng, vô cùng xấu hổ.
Người hâm mộ luôn nói rằng cậu là một người đẹp trai nhưng ngu ngốc, cậu không muốn thừa nhận. Nhưng xem ra, những gì họ nói dường như không sai.
Kim Nhất Phàm khổ sở:
“Chị họ, có phải em thật sự rất ngốc nghếch hay không?"
"Không sao đâu."
Hạ Trừng Trừng đi lên, dịu dàng vỗ vỗ bả vai Kim Nhất Phàm, an ủi.
"Ít nhất em có sự nhận thức rất chính xác đối với chỉ số thông minh của mình."
Kim Nhất Phàm không được an ủi.
Tạ Tri Hành ho khan hai tiếng, cắt đứt màn an ủi của bọn họ:
"Nếu hiểu lầm đã hóa giải, vậy anh có thể trở về Ngự Lâm Uyển rồi chứ gì."
Kim Nhất Phàm phiền não đến rất nhanh, đi cũng nhanh, anh nhanh chóng đem chuyện chỉ số thông minh của mình không cao bỏ lại phía sau, tiến lên ôm lấy bả vai Tạ Tri Hành.
"Nếu chuyện bảy đứa con là giả, vậy đương nhiên anh họ có thể tiến vào."
"Không chỉ như thế, đêm nay anh với có thể tiếp tục với chị họ, một khắc đáng giá ngàn vàng, thời gian gấp gáp nhiệm vụ nặng nề."
Vẻ mặt Tạ Tri Hành và Hạ Trừng Trừng đang nhẹ nhàng vui vẻ chợt đỏ lên.
Tạ Tri Hành: " Ý anh không phải như vậy."
Kim Nhất Phàm "Nhưng em nói đúng chứ?"
Hạ Trừng Trừng: “...”
Sau khi đi vào Ngự Lâm Uyển, Kim Nhất Phàm còn không quên cổ vũ Tạ Tri Hành:
"Anh họ, đêm nay em tuyệt đối sẽ không quấy rầy Quang Tông các anh để cho mèo cái mang thai bảy đứa, em tin anh sẽ không thua một con mèo."
Tạ Tri Hành: “...”
Tại sao anh lại bị so sánh khả năng sinh sản với một con mèo?
Không đúng, tám cây gậy còn không đánh được, sao lại kéo đến chuyện sinh sản.
Bên cạnh, bọn dì Lưu kết thúc công cuộc ăn dưa, trở về Ngự Lâm Uyển chuẩn bị bữa tối.
Lúc đi ngang qua bên cạnh Tạ Tri Hành, ba người đều truyền cho hắn một ánh mắt cổ vũ.
Dì Lưu: "Một đứa con, bảy đứa con."
Dì Trương: "Tiên sinh, ngài có thể làm được mà!!"
Tài xế Mã: "Cố lên!!"
Tạ Tri Hành: "..."
Khuôn mặt của anh càng lúc càng đỏ hơn.
Đừng nói nữa!
Sau bữa tối, Tạ Tri Hành trở về phòng sách, tiếp tục xử lý công việc của tập đoàn Tạ thị.
Còn Hạ Trừng Trừng thì chạy lên phòng thu âm tầng ba, mở màn hình chiếu phim, lướt qua hai mùa đầu tiên của loạt phim Ngân Hà.
Vốn là một đêm yên ắng nhàn nhã, nhưng kể cả dì Lưu bưng đồ ăn nhẹ đến, hay Kim Nhất Phàm không có việc gì chạy đến trước mặt Hạ Trừng Trừng, mỗi lần đi ngang qua trước mặt cô, trong mắt luôn mang theo một câu nói.
"Một đứa hay bảy đứa, cố lên nha."
Hạ Trừng Trừng: "...”
Xem ra, Tạ Tân Diêu không chỉ để Kim Nhất Phàm tới trợ giúp, mà còn phân phó đám người dì Lưu.
Hạ Trừng Trừng thật sự chịu không nổi nữa, nên cô về phòng đi ngủ.
Mà lúc này Tạ Tri Hành cũng đi vào, bị Kim Nhất Phàm chạy tới cửa phòng ngủ chính.
Trên tay hắn cầm cái bánh ngọt nhỏ do dì Trương làm, trên đó vẽ bảy tiểu bảo bảo.
Hạ Trừng Trừng: “...”
Hai người bất đắc dĩ, trở về phòng dưới ánh mắt chờ mong của đám người Kim Nhất Phàm và dì Lưu, .
Trong phòng chỉ có một cái giường, tấm nệm hai triệu mà Hạ Trừng Trừng yêu thích nhất.
Hạ Trừng Trừng còn đang suy nghĩ nên chia giường với Tạ Tri Hành như thế nào, chỉ thấy hắn thành thạo rút ra hai cái chăn lớn từ trong tủ quần áo ra, chuẩn bị trải xuống sàn.
Gió thu mát mẻ, thổi chuông gió treo trước cửa sổ sát sàn khổng lồ. Mưa thu đã rơi xuống, thời tiết vốn còn mát mẻ dưới mưa thu dần dần trở nên lạnh lẽo.
Hạ Trừng Trừng liếc nhìn tấm chăn Tạ Tri Hành lót trên mặt đất, có thể đây là chăn mùa hè, còn chưa kịp đổi, chỉ là một lớp mỏng manh, nhìn rất lạnh lẽo.
Tạ Tri Hành nhanh nhẹn trải lên sàn.
Hạ Trừng Trừng nhìn chăm chú vào bóng lưng hắn, trầm mặc hồi lâu, rốt cục cũng mở miệng nói: "Tạ Tri Hành."
Tạ Tri Hành dừng lại, quay đầu lại nhìn Hạ Trừng Trừng, trong đôi mắt đen láy là sự ôn nhu, dịu dàng.
"Sao vậy?"
Hạ Trừng Trừng do dự một lát, tránh ánh mắt Tạ Tri Hành.
"Anh không cần phải ngủ dưới sàn đâu."
Người đàn ông sửng sốt.
Cô gái nuốt nước bọt, sắc mặt ửng đỏ, giọng nói nhỏ như muỗi.
"Anh ngủ trên giường cũng được."
Trong màn đêm tối đen lại lạnh lẽo, cổ họng người đàn ông ngứa ngáy, bụng dưới bất giác siết chặt, máu cũng sôi trào, vành tai vốn trắng nõn giờ phút này đã đỏ lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận