Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà

Chương 447. -

----
[Kết cấu Thiên Thịnh đủ lớn, lúc trước chỉ là top 1, nhìn xem đà phát triển của Kim Nhất Phàm và Đàm Duy Nhạc bây giờ, còn ký hợp đồng với Hạ Trừng Trừng. Bây giờ Thiên Thịnh đã lên top đứt phanh rồi!]
[A a a thật vui vẻ, Hàng Hàng nhà chúng ta ký hợp đồng với Thiên Thịnh, tài nguyên sau này nhất định sẽ tốt hơn!]
[Mong đợi một chuyến lưu diễn khắp cả nước của Hàng Hàng!]
[Nhưng mà nói thật, Tinh Không bẩn như vậy, Hứa Triệt cũng không thể ngoại lệ, trên người Phạm Tư Hàng thật sự không có một chút vật liệu đen nào sao?]
[Lầu trên có thể đừng để nói lời bịa đặt không! Nói ca ca của chúng ta có vấn đề, có thể lấy ra chứng cớ trước hay không!]

Phạm Tư Hàng đã hoàn thành việc ký kết hợp động tại tòa nhà công ty Thiên Thịnh. Buổi chiều, anh ta còn có một hợp đồng phát ngôn thương mại, phải đi cắt băng khánh thành.
Trong phòng nghỉ, trong miệng Phạm Tư Hàng ngậm một điếu thuốc, tàn thuốc bốc lên ánh lửa lấp lánh.
Anh ta có một khuôn mặt bất cần đời, trên đầu buộc một bím tóc bằng dây thừng, ăn mặc theo punk style, hơn nữa một điếu thuốc này càng làm tăng cái chất của anh ta.
Trước mặt là một thanh niên gầy yếu đang quỳ gối, là trợ lý của Phạm Tư Hàng, tên Tề Ngộ.
Tề Ngộ cẩn thận cầm một cái máy tính bảng, giống như máy móc hình người chậm rãi lật trang, để Phạm Tư Hàng duyệt.
Trên giao diện phẳng là tin tức Phạm Tư Hàng ký hợp đồng lần này.
Phạm Tư Hàng nhìn tin tức trên máy tính bảng, phi một tiếng:
“Nói ông đây và Hứa Triệt là người giống nhau sao?
Loại tiểu bạch kiểm bán phụ nữ như Hứa Triệt, dựa vào cái gì mà so với ông đây chứ.”
Tàn thuốc lá cháy hơn một nửa chuẩn bị rơi xuống.
Phạm Tư Hàng nháy mắt ra hiệu, Tệ Ngộ như chim sợ cành cong, ánh mắt có chút sợ hãi, nhưng vẫn run rẩy vươn một bàn tay.
Phạm Tư Hàng liền chọc điếu thuốc vào lòng bàn tay của Tề Ngộ, dập tắt.
Cái nóng khiến Tề Ngô đau đớn, khuôn mặt vặn vẹo, theo bản năng muốn thu tay lại, nhưng liếc mắt nhìn đôi mắt tàn nhẫn của Phạm Tư Hàng, Tề Ngộ đành phải cắn răng chịu đựng.
Lòng bàn tay của cậu ấy sớm đã loang lổ không chịu nổi, trải rộng dấu vết thiêu đốt, mà những vết sáng này lại theo lòng bàn tay, lan tràn đến cánh tay dưới tay áo dài của cậu ấy.
Trong không khí có mùi khét nhẹ.
Tề Ngộ đã bị bỏng cháy đến mất đi tri giác, cúi đầu yên lặng.
“Hỏi cậu đấy.”
Khuôn mặt của Phạm Tư Hàng rõ ràng rất đẹp trai, mà hai mắt kia lại giống như độc xà từ trong địa ngục bò ra:
“Không phải đã sớm bảo cậu xử lý tốt tin tức của tôi rồi sao? Sao còn có người đặt tôi và Hứa Triệt cùng một chỗ chứ.”
“Thủy quân đã khống chế, nhưng có một ít fans…” Tề Ngộ nhỏ giọng nghẹn ngào.
Bàn tay to của Phạm Tư Hàng vỗ lên hai má Tề Ngộ, thanh âm bạch bạch bạch, từng chút lại một chút.
“Đó là do cậu làm việc không đủ sạch sẽ!
Ông đây nhìn thấy những bình luận này liền cảm thấy phiền!
Người qua đường nhìn thấy cũng sẽ cho rằng tôi có vật liệu đen, cậu hiểu không?
Mỗi tháng tôi cho cậu nhiều tiền như vậy, là để cậu làm việc như vậy sao?”
Khuôn mặt trắng nõn của Tề Ngộ nổi lên dấu tay đỏ hồng:
“Lần sau tôi nhất định sẽ giúp anh xử lý sạch sẽ, sẽ không còn...”
Bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Người đại diện của Phạm Tư Hàng, Vương Hâm, đi vào phòng nghỉ, nhìn thấy Tề Ngộ quỳ trên mặt đất, thuận tay kéo cậu ấy lên.
“Phóng viên truyền thông còn chưa đi đâu, để người ta chụp được, cậu còn muốn lăn lộn trong giới hay không hả!”
Vương Hâm trấn an nhận máy tính bảng trong tay Tề Ngộ, còn chụp bỏ tàn thuốc trong tay cậu ấy, tươi cười thân thiết nói:
“Gần đây Tư Hàng nhìn thấy quá nhiều bình luận kém, tâm tình không tốt, cậu phải gánh vác nhiều.”
Tề Ngộ cúi đầu, máy móc gật gật đầu, sau đó lại mạnh mẽ lắc đầu: “Là tôi không xử lý tốt…”
“Cậu đi ra ngoài đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận