Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà

Chương 519. -

----
Hứa Tri Tình gật đầu: "Đương nhiên, đây là chương trình tuyên truyền phim trực tuyến, người trong đoàn làm phim chúng tôi đều sẽ đi.”
Hứa Tri Tình có một bộ phim web drama đã hoàn thành từ hai năm trước, nhưng do vấn đề về đề tài nên vẫn chưa được qua xét duyệt, gần đây đã được qua xét duyệt, nên cô ta được mời tham gia vào "Cuối tuần vui vẻ".
Hạ Trừng Trừng vuốt cằm suy nghĩ, thì ra là vậy... Trong tiểu thuyết, thời điểm Hứa Tri Tình bị bắt cóc, chính là thời gian này.
"Hạ tổng, có phải cô muốn tham gia ghi hình chương trình này không?"
Giọng điệu Hứa Tri Tình vui mừng hỏi:
"Tôi có thể nhường tài nguyên này cho cô!”
"Cuối tuần vui vẻ" là một chương trình tạp kỹ nổi tiếng, độ nổi tiếng trong nước rất cao, đây chắc chắn là một tài nguyên rất tốt.
"Tôi không có tác phẩm nào ra mắt, tham gia chương trình đó làm gì?" Hạ Trừng Trừng thờ ơ nhún vai.
Hứa Tri Tình sửng sốt, vẻ vui mừng trong mắt cũng dần ảm đạm:
"Hạ tổng, chuyện vay tiền..."
Tống Ngữ Ngưng nhìn bộ dáng suy sụp của Hứa Tri Tình, càng lo lắng, to gan hỏi Hạ Trừng Trừng:
"Hạ lão sư, không phải cô đồng ý cho chị Tri Tình vay tiền sao? Sao cô lại thất hứa vậy? "
“Người nợ tiền cũng đâu phải là cô."
Hạ Trừng Trừng im lặng: "Sao cô còn lo lắng hơn cả Hứa lão sư vậy? Cô bảo lãnh sao?”
"Tôi, tôi..."
Tống Ngữ Ngưng rối rắm, cắn răng: "Tôi bảo lãnh thì tôi bảo lãnh!"
Hạ Trừng Trừng lắc đầu.
Vẫn còn quá trẻ!
Hạ Trừng Trừng xoay người nói với Hứa Tri Tình:
"Tôi có thể cho cô mượn tiền, để cô trả hết nợ vay nặng lãi, nhưng mà, tôi có một điều kiện.”
“Cô nói đi!” Hứa Tri Tình vội vàng nói.
"Đừng qua lại với bọn cho vay nặng lãi, và sòng bạc nữa."
“Đúng đúng đúng!”
Tống Ngữ Ngưng một bên phụ họa:
"Chị Hứa Tình, cờ bạc sẽ nghiện, chị nhất định phải hứa là sẽ không đánh bạc nữa!”
Hứa Tri Tình không đồng ý ngay, chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn Hạ Trừng Trừng.
Mặc dù Hạ Trừng Trừng và Tống Ngữ Ngưng dường như nói cùng một ý, nhưng nhìn đôi mắt trong veo của Hạ Trừng Trừng, Hứa Tri Tình cảm thấy trong lời nói của Hạ Trừng Trừng có ý gì đó.
Nhưng bây giờ cô ta đang cần tiền gấp, cũng không có tâm tư suy nghĩ nhiều, chỉ có thể gật đầu:
"Nếu cô cho tôi mượn số tiền này, tôi sẽ không bao giờ đánh bạc nữa!”
Sau đó, Hạ Trừng Trừng và Hứa Tri Tình hoàn thành thủ tục vay tiền và cô chuyển hai mươi triệu vào tài khoản của cô ta.
Hệ thống nhìn tài khoản đột bỗng nhiên mất đi nhiều con số như vậy, có chút tiếc nuối:
"Nếu Hứa Tri Tình trả hết tiền, thì chúng ta không chụp được dưa bắt cóc của bọn cho vay nặng lãi nữa! ”
Lúc đó, Hạ Trừng Trừng và Tống Ngữ Ngưng rời khỏi căn hộ của Hứa Tri Tình, quay đầu lại, cô nhìn về phía căn hộ hơn mười tầng lầu Hứa Tri Tình.
“Trả tiền thì không còn dưa nữa.”
Hạ Trừng Trừng cười giảo hoạt: "Vẫn chưa chắc nha."
Hứa Tri Tình đứng trước cửa sổ sát sàn của căn hộ, nhìn theo hướng rời đi Hạ Trừng Trừng và Tống Ngữ Ngưng.
Trên bàn trà, còn có giấy cam kết không đánh bạc nữa của cô ta và Hạ Trừng Trừng.
Khuôn mặt Hứa Tri Tình âm trầm, không có nụ cười, chỉ là vẻ mặt nghiêm túc và lạnh lùng.
Khi Hứa Tri Tình không còn nhìn thấy chiếc Ferrari màu hồng của Hạ Trừng Trừng nữa, cô ta lập tức thay một chiếc áo sơ mi trắng, đội mũ và đeo khẩu trang, rời khỏi căn hộ.
Cùng lúc đó, Hạ Trừng Trừng dừng chiếc Ferrari ở bên đường cách căn hộ không xa.
"Không phải là trở về công ty sao?"
Tống Ngữ Ngưng nhìn xung quanh: "Sao lại dừng ở đây?"
"Cô nói xem, Hứa Tri Tình thật sự sẽ không đến sòng bạc nữa sao?"
Hạ Trừng Trừng nhét kẹo cao su vào miệng, chăm chú nhìn cửa tiểu khu của Hứa Tri Tình qua gương chiếu hậu.
"Điều đó là đương nhiên."
Tống Ngữ Ngưng vỗ ngực:
"Từ trước đến nay, chị Tri Tình nói chuyện rất giữ lời, chị ấy đã hứa sẽ không đi đánh bạc, thì chắc chắn sẽ không đi nữa."
Vừa dứt lời, trước cửa tiểu khu lập tức xuất hiện bóng dáng của một người phụ nữ, cô ta đội mũ và đeo khẩu trang, không thấy rõ mặt, nhưng nhìn thân hình cũng có thể đoán được là Hứa Tri Tình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận