Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà

Chương 107. -

----
----
Những lời này xem như dễ nghe dễ nhìn rồi, còn những lời thăm hỏi tổ tông mười tám đời của Kim Nhất Phàm, thậm chí là nhục nhã này nọ đã bị bọn họ ẩn.
Tổ đạo diễn cũng không thể hiểu được vì sao Thiên Thịnh lại tiếp tục ghi hình, thậm chí rõ ràng là đạo diễn Du đã tỏ vẻ từ chối.
Ông ấy thích có chủ đề, nhưng lại không thích chủ đề gây tranh cãi.
Nhưng khi trợ lý Chu đưa kịch bản trò chơi kế tiếp, đạo diễn Du bỗng nhiên cảm thấy chuyện này bỗng trở nên thú vị.
Sau khi Bạch Húc Xương xin lỗi xong thì tiếp tục dẫn chương trình với quả cầu nhỏ của mình:
“Bởi vì trong trò chơi trước đó đã xảy ra một chút ngoài ý muốn, cho nên, tổ tiết mục của chúng ta có chuẩn bị trò chơi mới, hơn nữa lần này người chiến thắng trò chơi còn có thể trực tiếp giành được bữa tối ngon miệng ~”
Bạch Cầu Cầu là người duy nhất hoàn toàn không biết nội tình, vui vẻ vỗ tay nói:
“Tốt lắm! Lại được chơi thêm lần nữa!
Như vậy Cầu Cầu và ba ba không phải đứng nhất từ dưới tính lên nữa!
Cầu Cầu chắc chắn sẽ cố gắng!”
Sau đó cậu chỉ vào Tạ Tri Hành, cái miệng nhỏ nhắn bĩu môi:
“Anh Tạ! Anh đừng tưởng lần này anh còn có thể lừa em! Không đời nào đâu!”
Bạch Húc Xương cố gắng khuấy động bầu không khí ở hiện trường, dùng giọng nói đầy vui vẻ giảng giải quy tắc trò chơi.
“Trò chơi lần này rất đơn giản, các vị khách mời rút một quả bóng nhỏ, yêu cầu trên hai quả bóng của hai khách mời nào giống nhau thì bắt buộc phải thực hiện đối đầu dựa theo yêu cầu đó, nội dung đối đầu rất phong phú đa dạng.
Ví dụ như khiêu vũ, vẽ tranh, ngâm thơ cổ… cái gì cũng có cả!”
Tề Bách nghe vậy, nhíu mày.
Nghe có vẻ rất nhàm chán, giống như vẽ tranh, đọc thuộc lòng thơ cổ các loại thi đấu, rõ ràng là thiết kế cho những đứa trẻ con như Cầu Cầu mà.
Anh ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Tri Hành và Kim Nhất Phàm.
Đặc biệt gọi anh ta trở lại chỉ để chơi một trò chơi nhàm chán như vậy sao?
Tề Bách nhíu mày, luôn luôn cảm thấy rằng mọi thứ sẽ không đơn giản như vậy.
Hai người trúng quả bóng có cùng yêu cầu đầu tiên là Lục Yên Nhiên và Bạch Cầu Cầu.
Vẻ mặt của Bạch Cầu Cầu tràn đầy phấn khích, rất hứng thú với trò chơi mới này.
Nhưng khi cậu ấy mở quả bóng nhỏ xem yêu cầu thì vẻ mặt lập tức xụ xuống.
Trên đó viết là đối đầu diễn kịch.
Lục Yên Nhiên cũng sửng sốt.
Tuy rằng diễn xuất của cô ấy bình thường, nhưng so với Bạch Cầu Cầu thì không phải là khi dễ Bạch Cầu Cầu sao?
Quả nhiên, hai người biểu diễn một đoạn cổ tích “Khăn đỏ và sói hôi hám” kéo dài năm phút, Lục Yên Nhiên toàn thắng.
Vẻ mặt Bạch Cầu Cầu ủy khuất, ngay cả lời thoại cậu bé cũng không nhớ rõ, đương nhiên diễn không tốt rồi.
Nhưng mà cậu vẫn ôm Bạch Húc Xương, rất ngoan cường tuyên bố thất bại:
“Trận đấu tiếp theo, em nhất định sẽ không thua!”
Nhóm đối đầu thứ hai là Tạ Tri Hành và Bạch Húc Xương.
Mà nội dung đối đầu lần này, dĩ nhiên là ca hát.
Bạch Húc Xương hát rất giỏi.
Giọng hát của anh ấy vô cùng có sức hấp dẫn, cho nên mới trở thành ứng cử viên số một cho OST của các bộ phim ngôn tình lớn.
Tạ Tri Hành hát cũng rất hay, không thua kém gì một vài ca sĩ.
Nhưng ở trước mặt Bạch Húc Xương, ít nhiều cũng thiếu chút kỹ xảo, so với loại ca sĩ đỉnh cấp như Bạch Húc Xương vẫn có chút chênh lệch.
Không có gì bất ngờ, Bạch Húc Xương giành được thắng lợi.
Bạch Húc Xương có chút xấu hổ:
“Tôi vẫn cảm thấy mình thắng không quá vinh quang!”
Tổ thi đấu thứ ba, chỉ còn lại Kim Nhất Phàm và Tề Bách.
Khi Bạch Húc Xương mở quả bóng nhỏ mà bọn họ rút trúng ra, đầu tiên là sửng sốt, ánh mắt quét về phía tổ đạo diễn, mang theo vài phần hỏi thăm.
Đạo diễn Du chỉ bình tĩnh gật đầu.
Bạch Húc Xương không hiểu ra sao, trò chơi lần này, thật sự không đơn giản đâu.
“Tổ đối đầu thứ ba.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận