Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà

Chương 407. -

----
Tống Ngữ Ngưng lay đến nỗi hết lực, Tần Mặc cũng không có dấu hiệu muốn tỉnh lại, Tống Ngữ Ngưng vô cùng khó hiểu:
“Không đến mức vậy chứ, lay mấy chị em ở các phòng cách vách đều đã tỉnh cả…”
“Tỉnh không được thì thôi đi!”
Hạ Trừng Trừng biết không có thời gian, trực tiếp tiến lên, đặt đầu gối của Tần Mặc lên trên đùi, hai tay lay rồi mở mí mắt của Tần Mặc, nhắm ngay di động trong tay của Tống Ngữ Ngưng.
Khuôn mặt Tần Mặc vốn dịu dàng, sau bị Hạ Trừng Trừng banh mí mắt, dáng vẻ giống như nữ quỷ sống sờ sờ.
Nhưng di động nhận diện khuôn mặt người, bởi vì cô ấy mở bừng mắt nên lập tức mở khóa giao diện.
Tống Ngữ Ngưng cuống quít đưa điện thoại cho Hạ Trừng Trừng: “Xong!”
Hạ Trừng Trừng không chút rề rà nhận lấy di động, lập tức tìm vị trí bí mật trong phòng.
Lúc này Tống Ngữ Ngưng rảnh rỗi, có chút vô lực ngồi dưới đất, cô ấy nhìn mặt Tần Mặc vẫn còn hôn mê, miệng nhỏ nói:
“Tuy rằng tôi không thích cô ta, nhưng mà cô ta là nghệ sĩ Tinh Không, đoán có lẽ cũng bị những kẻ cặn bã Tinh Không kia ép làm những chuyện không muốn, nghĩ lại cũng rất thảm.”
Hạ Trừng Trừng đặt di động đưa lưng về phía của Tống Ngữ Ngưng, cô biết cô ấy đang nói đến Tần Mặc, trêu ghẹo nói:
“Cô cũng thật rộng lượng đó, cô ta là người muốn cướp vị trí ra mắt của cô đó!”
“Nói thì nói như vậy, nhưng một hàng ai không muốn mình được chọn đâu chứ?”
Tống Ngữ Ngưng không quan tâm nhún vai:
“Mục tiêu của mọi người đều muốn thành danh, cũng có người chọn đường tắt, có người lại chọn dựa vào sự nỗ lực của chính mình.”
Hạ Trừng Trừng nói:
“Nếu cho cô một đường tắt, giúp cô nhanh chóng nổi tiếng, cô cũng sẽ đồng ý sao?”
“Tôi đương nhiên không rồi…”
Tống Ngữ Ngưng còn chưa nói xong, Hạ Trừng Trừng bỗng nhiên nghe thất tiếng rên rỉ ở phía đằng sau.
Cô theo bản năng cảm thấy không đúng, lập tức giấu di động của chính mình ra phía sau cây xanh, sau đó xoay người rút di động của Tần Mặc ra, nắm chặt ở trên tay.
Cô quay người lại, nhìn thấy Tần Mặc đứng ở trước mặt mình.
Trong tay Tần Mặc cầm đồ mỹ nghệ trang trí ở trên tủ đầu giường, hình như vừa rồi cô ấy đã dùng đồ mỹ nghệ này đánh Tống Ngữ Ngưng hôn mê.
Hạ Trừng Trừng liếc mắt nhìn Tống Ngữ Ngưng, phát hiện cô ấy chỉ bị hôn mê, chậm rãi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cô nhìn về phía Tần Mặc:
“Cô không bị hôn mê? Vậy sao cô lại muốn giả ngốc ở trong phòng này?”
Tần Mặc không đáp mà hỏi lại: “Vừa rồi cô đang làm gì?”
Di động của Tần Mặc trong tay của Hạ Trừng Trừng vang lên tiếng nói của chị ở Cục Cảnh Sát:
“Alo, xin chào, đây là Cục cảnh sát Giang Thành …”
Tần Mặc cướp di động lại cắt đứt điện thoại.
“Còn muốn báo cảnh sát? Cô đừng tưởng bở!”
Hạ Trừng Trừng vô cùng cảnh giác, nhìn về phía Tần Mặc, sắc mặt lại tối sầm vài phần.
“Vì sao cô lại muốn như vậy?”
Tần Mặc lạnh lùng cười, xoa xoa đầu tóc của mình: “Bởi vì tôi tự nguyện.”
Hạ Trừng Trừng ngẩn ra.
Vẻ mặt Tần Mặc trào phúng ý cười, khinh thường nói:
“Tống Ngữ Ngưng nói đúng, nổi tiếng hoặc dựa nỗ lực, hoặc dựa đường tắt.
Nếu đã có đường tắt, vậy tại sao tôi lại không đi chứ?”
Mỗi người đều có lựa chọn cho riêng mình.
Có chút lựa chọn sẽ được thế tục tán thành làm đến nơi đến chốn, leo lên chi lộ; có chút lựa chọn thì sẽ được thế tục không tán thành đầu cơ trục lợi.
Trong ánh mắt của Tần Mặc, cô ấy cũng không cảm thấy một chút thuần khiết nào hay nhất định một chút đáng xấu hổ nào cả.
Xem ra với cô ấy thì giao dịch thân thể, bản chất cũng là hy sinh một ít thứ, trả giá so với người khác phải nỗ lực cũng không khác nhau gì cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận