Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà

Chương 474. -

----
Chuyện của Vương Hâm xem như đã chấm dứt.
Nhưng mà trong mắt Hạ Trừng Trừng thì Vương Hâm cũng chỉ là món ăn khai vị, tạm thời bình ổn cơn giận của mọi người, món chính vẫn còn ở phía sau!
Hệ thống:
“Ký chủ, nhưng bây giờ tội danh bị hủy bỏ, Phạm Tư Hàng sử dụng ma túy cũng hơn 24 giờ, chúng ta còn chứng minh anh ta nghiện ma túy như thế nào?”
“Nếu Phạm Tư Hàng thật sự có thể không sử dụng ma túy nữa thì tôi cũng không cần phải phơi bày anh ta.”
Hạ Trừng Trừng ôm Quang Tông Diệu Tổ, không chút để ý trở lại phòng khách Ngự Lâm Uyển:
“Chỉ tiếc là người nghiện, muốn bỏ thuốc, cũng không dễ dàng.”
Loại cảm giác nghiện ngập không được thỏa mãn dần tích lũy sẽ không ngừng kích thích Phạm Tư Hàng, khiến anh ta càng thêm nhớ nhung.
Hạ Trừng Trừng có dự cảm, không cần quá lâu để anh ta bùng phát.
“Nếu có mồi nhử, tôi nghĩ anh ta sẽ bùng phát nhanh hơn.”
Hệ thống sửng sốt: “Mồi nhử?”
Hạ Trừng Trừng lấy điện thoại di động ra, mở hòm thư, bên trong có một tin nhắn Hạ Thiên Hoa chuyển tiếp cho cô.
“Buổi tiệc mừng thọ của Phạm lão phu nhân sắp tới rồi phải không?”
Phạm lão phu nhân là bà nội của Phạm Tư Hàng.
Là một trong những gia tộc hào môn ở Giang Thành, tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi của Phạm lão phu nhân sẽ được tổ chức long trọng.
Đều nói người qua thất thập cổ lai hy thưa thớt nên Phạm gia cũng vô cùng coi trọng chuyện này.
Có thể nói, chuyện lớn nhất gần đây trong giới hào môn, chính là tiệc mừng thọ của Phạm lão phu nhân.
Giọng điệu hệ thống chế nhạo, lại mang theo chút vui sướng khi người gặp họa:
“Hiểu rồi, xem ra cô lại muốn gây chuyện ở trong buổi tiệc!”
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, tài xế Từ bước nhanh vào trong phòng khách.
Ông ấy đứng yên ở vị trí một thước phía sau Hạ Trừng Trừng, hơi hơi khom lưng.
“Phu nhân, đã tìm được người rồi.”
Hạ Trừng Trừng gật đầu.
Tài xế Từ phất phất tay, hai gã vệ sĩ dáng người cường tráng khiêng một thanh niên ốm yếu đi vào phòng khách.
Người thanh niên toàn thân đầy vết thương, trên quần áo dính vết máu.
Dường như chân đã nhũn ra, hai vệ sĩ vừa buông tay cậu ấy liền giống như diều đứt dây té ngã trên mặt đất.
Là Tề Ngộ.
Hạ Trừng Trừng kinh ngạc, bất ngờ đứng lên:
“Các anh đánh? Đánh cũng quá ác rồi.”
Tài xế Từ xấu hổ gãi gãi ót:
“Phu nhân, tôi là quân nhân chính quy đã xuất ngũ, làm sao có thể tùy tiện đánh người chứ?
Lúc chúng tôi tìm thấy cậu ta, cậu ta đã như vậy.”
Hạ Trừng Trừng tiến lên nhìn kỹ Tề Ngộ, giật mình hiểu ra.
Là Phạm Tư Hàng cho người đánh.
Không nghĩ tới bản thân Phạm Tư Hàng còn không tự lo được, mà còn có tâm tư trả thù người khác?
Hạ Trừng Trừng nhìn lướt qua Tề Ngộ.
Đánh thật tàn nhẫn nha, răng cửa bị đánh gãy một cái.
Trên người có nhiều băng gạc, có lẽ là trước khi gặp Hạ Trừng Trừng, tài xế Từ đã băng bó giúp.
Tề Ngộ ngẩng đầu, nhìn Hạ Trừng Trừng, cau mày:
“Hạ lão sư.”
Hạ Trừng Trừng và Tề Ngộ không thân, nhưng Phạm Tư Hàng và nguyên chủ đều từng làm việc cùng nhau ở Tinh Không, nguyên chủ cùng Tề Ngộ từng có duyên gặp mặt mấy lần.
Hạ Trừng Trừng lấy ra bộ tóc giả và kính mắt lúc trước ngụy trang Hạ Thu Thu, trang trí đơn giản một phen.
Tề Ngộ híp mắt, nhìn chằm chằm Hạ Trừng Trừng một hồi lâu trước khi mới nhìn ra.
Cậu ta khàn giọng, khó tin nói: “Hạ Thu Thu.”
Hạ Trừng Trừng tháo kính và tóc giả ra:
“Cũng không tính là ngu.”
“Cô… Cô tới tìm tôi gây phiền toái sao?”
Cả người Tề Ngộ đều run rẩy, thân thể co rụt lại một chút:
“Tôi không phải cố ý hại cô!
Cho dù, cho dù cô bị cảnh sát bắt, nhưng cô không có dùng ma túy, cũng không biết mua thuốc là cái gì, cô sẽ không có việc gì!
“Nhưng tôi, nhưng tôi sẽ không giống vậy… tôi cũng không có cách nào…”
Giọng nói của Tề Ngộ càng ngày càng nhỏ, tiếng nói cũng run rẩy theo.
Hạ Trừng Trừng ngồi xổm xuống, nhìn thẳng Tề Ngộ.
Đôi mắt nước của cậu ấy lại giống như tràn ngập sương mù.
Tề Ngộ vẫn cho rằng, Hạ Trừng Trừng là một người rất đơn giản, nhưng hiện tại nhìn ánh mắt của cô, cậu ấy lại thủy chung không nắm bắt được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận