Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà

Chương 169. -

----
Trước cửa khu nhà Hàn gia.
Vô số phóng viên vây quanh cửa nhà họ Hàn, muốn phỏng vấn Hàn Gia Lâm, nhưng đều bị vệ sĩ ngăn ở phía dưới.
Hàn Gia Lâm được mấy vệ sĩ hộ tống về nhà.
Anh ta nhíu mày trừng mắt nhìn đội trưởng vệ sĩ phía sau:
"Không cần các người đi theo, tôi tự đi được!"
Hàn Gia Lâm đi vào biệt thự một mình.
Trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng, Lư Thư Nhã ngồi ở trên sô pha, trầm mặt.
Bà đã hơn năm mươi tuổi, nhưng vốn được sinh ra trong gia đình phú quý, nên nhan sắc được bảo dưỡng rất tốt, làm cho người ta có cảm giác cùng lắm cũng chỉ cỡ bốn mươi tuổi.
Hàn Gia Lâm không để ý lễ nghi trong hào môn, sải bước tiến lên chất vấn:
"Mẹ, sao phải gọi con trở về, trong lúc này, Văn Văn đang cần con!"
Lư Thư Nhã khẽ cười, không trả lời, mà bật TV lên, trên màn hình hiện lên cảnh Diệp Thi Văn bị cảnh sát bắt giữ.
Bên cạnh còn có người dẫn chương trình thẳng thắn hoài nghi Diệp Thi Văn vì nghi ngờ đăng video khiếm nhã lên nên bị bắt giữ.
Hàn Gia Lâm trợn tròn mắt:
"Không có khả năng! Văn Văn thiện lương như vậy, cô ấy sẽ không làm ra loại chuyện này!"
Trong mắt Lư Thư Nhã mang theo ý tứ sâu xa và khinh thường, răn dạy:
"Mẹ cô ta, Diệp Lưu Phượng chính là một người lợi hại, nếu không thì chẳng có chuyện Hạ Bạch Lộ vừa chết không đến nửa năm đã ngay lập tức được gả vào Hạ gia.
Con nghĩ con gái bà ta có thể là người đơn giản sao?
Tóm lại loại phụ nữ như vậy không thể gả vào Hàn gia chúng ta, con nhanh chóng cắt đứt quan hệ với cô ta đi!"
Hàn Gia Lâm không để ý đến lời nói của mẹ mình, trong đầu anh ta chỉ toàn là cảnh Diệp Thi Văn bị cảnh sát bắt đi.
“Văn Văn hiện tại đang cần con! Con phải đi tìm cô ấy!”
Cái thằng con ngu ngốc này! Diệp Thi Văn rốt cuộc là rót mê hồn dược gì cho con!"
Lư Thư Nhã hận không thể rèn sắt thành thép:
"Hiện tại phóng viên đều ở bên ngoài, nếu con mà đi tìm Diệp Thi Văn!
Không phải đã chứng minh quan hệ của hai đứa sao!"
Hàn Gia Lâm kiên định:
"Văn Văn là người phụ nữ của con! Cô ấy xảy ra chuyện, con đương nhiên phải chịu trách nhiệm!"
Nói xong, anh ta xoay người muốn lao ra khỏi biệt thự.
Nhưng khi chạy đến cửa, đội trưởng vệ sĩ nhanh chóng xông vào, trở tay một cái đã hạ gục Hàn Gia Lâm, đè anh ta dưới thân!
Hàn Gia Lâm chưa bao giờ chịu nhục nhã như vậy, sắc mặt đỏ lên:
"Mẹ!"
Lư Thư Nhã phất phất tay, đội trưởng vệ sĩ buông tay ra, cung kính vòng tay, đứng sang một bên.
Hàn Gia Lâm xoa xoa cánh tay mình vừa bị đè, không vui trừng mắt nhìn đội trưởng vệ sĩ một cái.
Anh ta cũng từng học Taekwondo, nhưng vệ sĩ mà Lư Thư Nhã tìm tới là quán quân quyền Anh, Hàn Gia Lâm đánh không lại.
Lư Thư Nhã nói thẳng trọng tâm:
"Thằng con ngốc, con cho rằng Diệp Thi Văn thật sự thích con sao?
Cô ta thích quyền thế của Hàn gia chúng ta!
Nếu có một ngày Hàn gia chúng ta nghèo túng, con cho rằng Diệp Thi Văn vẫn còn muốn ở bên cạnh con sao?"
Hàn Gia Lâm cãi lại:
"Văn Văn không phải là người như vậy!"
Anh ta hiểu Văn Văn, Văn Văn của anh ta sẽ không như vậy.
Lư Thư Nhã có chút nghi hoặc, con trai của bà, bà hiểu rõ.
Từ trước tới nay, bà đều cho rằng Hàn Gia Lâm không dễ thân cận, nhất là đối với phụ nữ.
Lư Thư Nhã thậm chí còn hoài nghi, Hàn Gia Lâm không thích nữ nhân.
Cho đến khi anh ta lên đại học, gặp được Diệp Thi Văn, anh ta như đột nhiên sống lại, giống như một tảng băng trôi, bị Diệp Thi Văn làm tan chảy.
Lư Thư Nhã thở dài:
"Rốt cuộc Diệp Thi Văn có mị lực gì, sao con thích cô ta đến vậy?"
Cổ họng Hàn Gia Lâm cuồn cuộn, trong con ngươi lạnh như băng mang theo sự lạnh lẽo:
"Trong mắt con, cô ấy là người tốt nhất.”
Bá tổng không phải vừa sinh ra đã là bá tổng, Tạ Tri Hành không phải, Hàn Gia Lâm cũng không phải.
Trong khoảng thời gian tối tăm nhất trong cuộc đời Hàn Gia Lâm, Diệp Thi Văn đã trải qua cùng với anh ta.
Mấy năm nay, anh ta coi Diệp Thi Văn là bạch nguyệt quang trong lòng, cứ tưởng rằng một lần liếc mắt vội vàng thời học trung học, sẽ không gặp lại nữa, không ngờ rằng, ông trời chiếu cố anh ta đến vậy, để anh ta gặp lại Diệp Thi Văn khi lên đại học.
Có thể gặp lại người mình yêu, không phải may mắn thì là gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận