Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà

Chương 560. -

----
Ngay từ đầu Mạnh Như Yên lo lắng cho Hạ Trừng Trừng, cùng chung kẻ thù với Lục Yên Nhiên, anh ấy cũng chỉ có thể ngầm đồng ý không nói lời nào.
Bây giờ Hạ Trừng Trừng và Tạ Tri Hành đã tu thành chính quả... Sao Lục Yên Nhiên còn không trả lại Yên Yên cho anh ấy cứ!
Mạnh Như Yên nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Dịch Trạch Khải, chỉ có thể thật cẩn thận, rút tay ra khỏi tay của Lục Yên Nhiên.
Lục Yên Nhiên: “...?”
Cô ấy tức giận nói: “Mạnh Như Yên! Hai người bắt nạt cẩu độc thân!”
Vẻ mặt Mạnh Như Yên và Dịch Trạch Khải áy náy, nhưng ánh mắt nhìn về phía nhau... Lưu luyến.
Lục Yên Nhiên: “...”
Là tôi dư thừa!
Phía sau đột nhiên vang lên giọng nói kỳ lạ ——
“Gâu Gâu! Gâu Gâu Gâu!”
Kim Nhất Phàm hét lên: “Lục Yên Nhiên, cô đang gọi tôi sao?”
Vẻ mặt Kim – mẹ cẩu độc thân - Nhất Phàm ngây thơ vô tôi nhìn cô ấy.
Lục Yên Nhiên: ???
Lục Yên Nhiên trợn tròn mắt: “Cút!”
Sau buổi hội Tinh Quang, không khí mọi người hòa hợp, cũng không biết là ai đề nghị muốn đi ăn lẩu hay không.
Lục Yên Nhiên và Mạnh Như Yên lập tức giơ hai tay tán thành.
Vì tham gia buổi hội Tinh Quang, mặc bộ lễ phục thiết kế cao quý đẹp mắt, nữ minh tinh các cô phải gặm rau xanh trước một tuần, hiện tại đã sớm đói đến nỗi ngực dán vào lưng thật tốt rồi!
Còn có cái gì có thể chữa khỏi cho bọn họ tốt hơn lẩu!
Các cô gái ngay lập tức chui vào xe bảo mẫu, thay một bộ quần áo giản dị, đang định bắt đầu đi đến quán lẩu.
Hạ Trừng Trừng không chuẩn bị quần áo dự phòng, nên mượn quần áo bình thường của Mạnh Như Yên.
Vừa mới thay quần áo xong đi xuống xe bảo mẫu, đã nhìn thấy một chiếc Porsche màu đen đường cong mượt mà đậu bên cạnh xe bảo mẫu.
Hàn Gia Lâm bước nhanh xuống xe, sắc mặt anh ta nghiêm khắc, nhíu mày đến mức gần như có thể kẹp chết ruồi nhặng.
Khi nhìn thấy Hàn Gia Lâm, Tạ Tri Hành lập tức cảnh giác, bảo vệ Hạ Trừng Trừng ở phía sau.
Hạ Trừng Trừng nhẹ nhàng kéo ống tay áo Tạ Tri Hành, lắc đầu.
Dù sao cô và Hàn Gia Lâm cũng phải giải thích rõ ràng.
Không xa buổi hội Tinh Quang có một quán lẩu, Hạ Trừng Trừng bảo đám người Tạ Tri Hành đến quán gọi đồ ăn trước, một mình nói chuyện với Hàn Gia Lâm.
“Trừng Trừng...”
Giọng nói của Hàn Gia Lâm hơi nghẹn ngào: “Em và Tạ Tri Hành… Là thật sao?”
Anh ta nhìn thấy tin tức trên mạng, lập tức đua xe chạy tới, dọc theo đường đi còn vượt ra nhiều đèn đỏ.
Hạ Trừng Trừng gật đầu: “Chúng tôi đã kết hôn được nửa năm.”
“Vì sao!”
Hàn Gia Lâm thấp giọng gào thét:
“Người em thích rõ ràng là anh! Sao em có thể kết hôn với anh ta?
Nhất định là Tạ Tri Hành ép em đúng không?!
Trừng Trừng, em nói cho anh biết! Anh có thể bảo vệ em!
Anh và Diệp Thi Văn đã hoàn toàn bị cắt đứt, đứa bé cũng không còn, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu, chúng ta có thể!”
Hạ Trừng Trừng thở dài: “Hàn Gia Lâm, tôi biết đứa nhỏ của anh và Diệp Thi Văn chưa chết.”
Hàn Gia Lâm cứng đờ, vẻ mặt lập tức ngưng đọng.
“Nhưng đây không phải là lý do tôi từ chối anh.”
Hạ Trừng Trừng nói tiếp:
“Không liên quan gì đến tất cả mọi người. Tôi không thích anh, chỉ vậy thôi.”
“Nhưng lúc trước rõ ràng em rất thích anh mà...”
Giọng Hàn Gia Lâm luống cuống.
“Nhưng Hạ Trừng Trừng thích anh đã chết.”
Vẻ mặt của Hạ Trừng Trừng không chút thay đổi, thậm chí giọng nói có chút lạnh lùng:
“Cô ấy đã từng cứu anh, thích anh, coi anh là người duy nhất trong lòng.
Nhưng anh vẫn luôn cố chấp chỉ thích bạch nguyệt quang ảo tưởng trong đầu mình, chưa từng liếc nhìn cô ấy một cái.”
“Cuối cùng cô ấy chỉ có thể mang theo sự thất vọng với anh rời đi, vĩnh viễn sẽ không trở lại.”
“Không! Không!”
Hàn Gia Lâm nắm chặt hai tay Hạ Trừng Trừng:
“Trừng Trừng, em đang lừa tôi, tất cả đều là cái cớ em từ chối anh đúng không?!”
Hai người không nói gì, Hạ Trừng Trừng im lặng một lúc lâu.
“Rốt cuộc tôi và cô ấy có phải là một người không, anh không cảm nhận được sao?”
Hạ Trừng Trừng đột nhiên hỏi.
Cô biết Hàn Gia Lâm rất ngu ngốc, nhưng đã đến lúc này, anh ta cũng nên tỉnh ngộ.
“Nửa năm nay, anh có nhìn thấy bóng dáng bạch nguyệt quang năm đó ở trên người của tôi không?
Cho nên lúc đó anh mới có thể chán ghét ta như vậy, bởi vì anh vẫn lầm tưởng Diệp Thi Văn mới là bạch nguyệt quang của anh, không muốn phản bội cô ta, mới có thể nhẫn tâm với tôi như vậy.
“Nhưng bây giờ, anh còn có thể nhìn thấy bóng dáng năm đó không?”
Hàn Gia Lâm dừng lại, theo bản năng lui về phía sau vài bước.
Không nhìn thấy.
Không thể nhìn thấy bất cứ cái gì cả.
Hạ Trừng Trừng bây giờ chỉ khiến anh ta cảm thấy xa lạ, giống như một người xa lạ chưa từng gặp.
Đôi mắt trong suốt kia, mặc dù giống nhau như đúc với trước kia, nhưng không thể nhìn thấy tia sáng ngưỡng mộ anh ta.
Hạ Trừng Trừng bất đắc dĩ thở dài:
“Hàn Gia Lâm, buông tay đi. Anh và Hạ Trừng Trừng đã hoàn toàn kết thúc.”
Cô bỏ lại câu cuối cùng, không chút do dự, xoay người dứt khoát rời đi.
Bầu trời lấp lánh của các ngôi sao, đột nhiên kéo đến những đám mây đen dày, những đám mây đen cuồn cuộn, che khuất bầu trời, các ngôi sao và mặt trăng đều bị mất ánh sáng.
Hàn Gia Lâm vốn vẫn cảm thấy lời nói của Hạ Trừng Trừng hoang đường không kiềm chế được, nhưng trong khoảnh khắc cô xoay người, anh ta thật sự cảm giác được cô gái đã từng rất thích mình không còn nữa.
Giống như đã đi đến một nơi rất xa, sẽ không bao giờ trở lại, anh ta sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa.
Sau này, cũng sẽ không có ai, yêu anh ta giống như cô...
Bạn cần đăng nhập để bình luận