Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà

Chương 493. -

----
Rõ ràng là nạn nhân trong xã hội nam quyền gia trưởng, nhưng Hàn lão phu nhân và Lư Thư Nhã rất giống nhau, luôn chờ mong một đứa cháu, cho dù cháu trai nhỏ này là cốt nhục của tình nhân.
Nhưng Hàn Gia Lâm thì khác, anh ta không hề mong chờ đứa trẻ này chút nào.
Nhưng dưới hệ thống xã hội nhân quyền anh ta không thể từ chối đứa trẻ được sinh ra.
Có lẽ sẽ tốt hơn cho anh ta... Nếu như đứa trẻ này không được sinh ra.
Anh ta và Hạ Trừng Trừng sẽ có nhiều khả năng hơn.
Sau khi người nhà họ Hàn theo xe cứu thương rời đi, Diệp Thi Văn và Diệp Lưu Phượng bị tài xế nhà họ Hàn trói lại, nhốt trong biệt thự ngoại ô nơi Hàn Gia Lâm cho Diệp Thi Văn ở.
Mãi đến tối hôm sau, Diệp Thi Văn mới gặp lại Hàn Gia Lâm.
Trong mắt Diệp Lưu Phượng tràn đầy mừng rỡ, vội vàng tiến lên, nắm chặt tay Hàn Gia Lâm. Bả vai bà ta run rẩy, lời nói cũng có chút run rẩy, nhưng vẫn dũng cảm hỏi:
"Gia Lâm, Mạnh Hân không sao chứ? Đã 7 tháng rồi, chắc là đứa bé sẽ ổn thôi đúng chứ? "
Sản nghiệp nhà họ Hàn lớn như vậy, vả lại đứa bé này còn là cháu trai đích tôn, nhà họ Hàn chắc sẽ không để cho đứa xảy ra chuyện đúng không?
Hàn Gia Lâm lạnh lùng nhìn Diệp Lưu Phượng, điều anh ta nhìn thấy trong mắt sắc bén kia không phải là sự lo lắng của người bà cho cháu ngoại của mình, mà chỉ là sự ham muốn với tiền tài và quyền lợi, sự xa hoa phú quý của gia đình hào môn mà thôi.
Hàn Gia Lâm không trả lời, mà chỉ cười trào phúng.
Có lẽ nụ cười này, khiến cho Diệp Lưu Phượng nhất thời hiểu lầm, thở phào nhẹ nhõm.
“Đứa bé không sao, đứa bé không sao là được.”
Bây giờ cướp không được, đâu có nghĩa là sau này cũng không cướp được?
Mẹ quý vì con trai cũng không phải hiếm thấy, năm đó bà ta có thể trở thành chính thất nhà họ Hạ cũng nhờ đứa con gái không phải của mình.
Trong bụng Mạnh Hân, đó chính là cốt nhục của Hàn Gia Lâm và Diệp Thi Văn, và là một đứa bé trai!
Hàn Gia Lâm lại không để ý tới Diệp Lưu Phượng nữa, quay đầu nhìn Diệp Thi Văn đang ngồi thấp thỏm trên sô pha.
"Mạnh Hân vẫn còn sống."
Anh ta nói: "Nhưng đứa bé, không giữ được.”
Đầu óc Diệp Lưu Phượng ong ong, một mảng trống rỗng.
Bà ta vốn còn nắm lấy tay Hàn Gia Lâm, nhưng máu của tứ chi đã cứng đờ, vô thức buông tay ra.
Diệp Thi Văn cũng tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Khi nhìn thấy nụ cười trào phúng của Hàn Gia Lâm, trái tim của Diệp Thi Văn đập lỡ một nhịp, dự cảm được một kết cục không tốt.
Lần này là lần hiếm hoi cô ta tỉnh táo hơn Diệp Lưu Phượng, vì vậy cô ta cũng nhạy bén hơn một chút.
Hàn Gia Lâm nói đứa bé đã chết non, anh ta cũng không phải hoàn toàn vô cảm... Ngược lại, một loại vui sướng khó phát hiện đang dâng trào mãnh liệt trong anh ta.
Anh ta đang hạnh phúc, hạnh phúc vì trở ngại duy nhất của anh ta với Hạ Trừng Trừng đã biến mất.
Anh ta còn trẻ, thân thể cường tráng, anh ta cũng không mắc các bệnh ung thư sinh sản nghiêm trọng như Lư Thư Nhã và Hàn lão phu nhân, theo anh ta, trời đất rộng lớn, chỉ có Hạ Trừng Trừng là quan trọng nhất.
Chỉ có Hạ Trừng Trừng mới xứng đáng sinh con cho Hàn Gia Lâm.
"Diệp Thi Văn."
Giọng nói của Hàn Gia Lâm lạnh lẽo như băng:
"Đứa nhỏ không còn, quan hệ giữa chúng ta cũng hoàn toàn kết thúc.
Thu dọn đồ đạc của cô và cút ra khỏi nhà tôi ngay.
Và kể từ giờ trở đi, chúng ta không còn liên quan gì tới nhau nữa."
Tấm lưng của Diệp Thi Văn vốn đang duỗi thẳng suy sụp.
Dường như dây thần kinh căng thẳng nhiều năm nay đã bị đứt ngay khi Hàn Gia Lâm vừa dứt lời.
Cả thể xác lẫn tinh thần của Diệp Thi Văn đã mệt mỏi, đột nhiên cảm thấy thất vọng và hối hận vô cùng.
Sống lại một đời, rõ ràng cô ta đã cố gắng như vậy, cố gắng thay thế Hạ Trừng Trừng, cô ta cố gắng làm lại con đường thành công mà cô đã từng làm ở kiếp trước...
Nhưng vì sao, cô ta cố gắng bắt chước Hạ Trừng Trừng, nhưng Hạ Trừng Trừng lại càng sống vui vẻ hơn, mà ngược lại chính cô ta lại thất bại thảm hại, ngay cả cơ hội trở mình cuối cùng cũng không có?
Không thể như vậy được!
Cô ta là người được trọng sinh.
Là con cưng của thế giới này!
Tại sao tất cả đều giống như kiếp trước, người thắng cuối cùng vẫn là Hạ Trừng Trừng?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận