Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà

Chương 260. -

----
Vẫn là mày kiếm mắt sáng, đường nét sắc bén tuấn tú như tạc, ẩn ở trong hành lang đen kịt lại không lu mờ sự tao nhã bẩm sinh trên người anh.
Cổ họng Hạ Trừng Trừng khàn khàn, muốn nói chuyện, lại không dám lên tiếng, chỉ cảm thấy tim đập rất nhanh, hô hấp đều muốn ngừng lại.
Đôi mắt người đàn ông ở trước mặt đen nhánh như đá lạnh băng, giờ phút này lại mang theo ý cười nhợt nhạt.
Anh nhẹ nhàng nâng cằm Hạ Trừng Trừng lên, luồng khí nóng ẩm tràn ngập vành tai.
“Đã lâu không gặp, phu nhân.”
Hạ Trừng Trừng: “…”
Ánh mắt Hạ Trừng Trừng ảm đạm, khóc không ra nước mắt.
Cũng không phải... Rất muốn gặp anh!
Trong bóng tối, mất thị lực, bốn giác quan khác sẽ trở nên nhạy cảm hơn.
Tạ Tri Hành vốn tưởng rằng bắt Hạ Trừng Trừng, giống như diều hâu bắt được con mồi, có thể để anh tùy ý đùa bỡn.
Nhưng hô hấp của cô gái trong gang tấc, mùi thơm ngát ở chóp mũi, còn có sự mềm mại dán sát vào ngực anh...
Làm cho lý trí của anh lung lay sắp đổ.
Rõ ràng chỉ là một ngày rưỡi không gặp, lại như cách nhau đã lâu.
Lúc gặp lại, Tạ Tri Hành còn tưởng anh sẽ vì cô lần lượt lừa gạt mình mà tức giận.
Nhưng giờ vui sướng và hạnh phúc vì gặp lại nhau.
Vành tai anh không tự giác đỏ lên.
Nhưng mà Hạ Trừng Trừng lại nhìn không thấy, cô chỉ có thể thấy trong bóng đêm đại khái dáng vẻ khuôn mặt của Tạ Tri Hành, nghe thấy tiếng hít thở vừa trầm thấp vừa mãnh liệt của anh.
A, hô hấp đều nặng như vậy...
Chắc anh rất tức giận, phải không?!
Nhất định muốn giết chết chính mình chứ?!
Nghĩ như vậy, trái tim Hạ Trừng Trừng càng hoảng hốt.
“Đừng lộn xộn.”
Tạ Tri Hành thấp giọng:
“Em muốn bị paparazzi bên ngoài phát hiện sao?”
Tất nhiên là không muốn rồi!
Hạ Trừng Trừng trong lòng kêu khổ.
Tạ Tri Hành híp mắt, ánh mắt quét qua khuôn mặt hoàn toàn xa lạ của Hạ Trừng Trừng:
“Tôi không nghĩ là em lo lắng chuyện chúng ta bị phơi bày ra ánh sáng đi.
Dù sao em cũng không phải dùng khuôn mặt của chính mình.
Chẳng qua là không phải do Máy nghiên dối trá phơi bày tin tức này, không kiếm không được lưu lượng nên em thấy đáng tiếc thôi.”
Hạ Trừng Trừng lập tức gật đầu như đảo tỏi:
“Đúng vậy đúng vậy, có chút tiếc!”
Một giây sau, cô nhìn thấy khuôn mặt của Tạ Tri Hành trong bóng tối càng âm trầm hơn…
Hạ Trừng Trừng: “…”
Nói chuyện như vậy có tính là tìm chết không!
Hạ Trừng Trừng vội vàng nói:
“Tôi có thể giải thích! Chuyện này không giống như anh nghĩ đâu!”
Tạ Tri Hành không để ý đến Hạ Trừng Trừng biện giải, tiếp tục thấp giọng hỏi:
“Cho nên không muốn phơi bày quan hệ của Mạnh Như Yên và Dịch Trạch Khải ra ngoài ánh sáng, cũng xuất phát từ suy nghĩ này?
Dù sao cũng là paparazzi độc nhất vô nhị, em muốn giành hết phải không?”
Hạ Trừng Trừng: “……”
Tuy rằng thế nhưng mà cô đã nhiệt tình giúp Mạnh Như Yên nha?
Hệ thống xen mồm vào nói:
“Nói ra lời mà cả cô cũng không tin sao?”
“Cậu còn có gan nói!”
Hạ Trừng Trừng ở trong đầu lên án hệ thống:
“Sao cậu không nói với tôi chuyện Tạ Tri Hành không đi Argentina hả?”
Hệ thống có chút chột dạ:
“Hệ thống chính không cho nói… Hơn nữa cô cũng không hỏi mà!”
Hạ Trừng Trừng bất đắc dĩ trợn trắng mắt.
Chợt, cô lại nghĩ đến chuyện gì đó, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tạ Tri Hành:
“Địa điểm Mạnh Như Yên và Dịch Trạch Khải hẹn hò bí mật như vậy, làm sao đám người Bát ca giải trí lại biết được…
Là anh tiết lộ sao?”
Vì… Dụ cô ra?
Tạ Tri Hành rũ xuống mí mắt, không chút để ý nói:
“Em nói thử xem?”
“Dịch Trạch Khải chính là nghệ sĩ của Thiên Thịnh nghệ sĩ đó!”
Hạ Trừng Trừng có chút phát điên, nhưng vẫn là đè thấp giọng nói xuống:
“Không phải anh lừa anh ta trả tiền vi phạm hợp đồng sao?
Hơn nữa giờ phút này mà vạch trần chuyện tình cảm ra ngoài ánh sáng, các bộ phim tiếp theo của Dịch Trạch Khải làm sao còn quảng cáo cp nữa chứ?”
Lưỡng bại câu thương, hại người mà chẳng ích gì!
Nhưng Tạ Tri Hành lại không chút nào để ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận