Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà

Chương 451. -

----
Ánh mắt Hạ Trừng Trừng bình tĩnh nhìn vào mắt Tề Ngộ.
Hệ thống lại rất sốt ruột: "Ký chủ, rõ ràng anh ta đang lừa cô không phải sao? Đây chính là giúp Phạm Tư Hàng mua ma túy mà?"
Hạ Trừng Trừng thờ ơ trả lời hệ thống:
“Mua ma túy không cấu thành tội, cùng lắm là xử phạt hành chính thôi.
Hơn nữa, tôi lại không biết bọn họ nói thuốc là ma túy, chỉ là không biết lần này Tề Ngộ lại tính toán cái gì đây."
Chẳng lẽ là vì cô "không biết gì cả", nên mới nhờ cô "giúp đỡ", hay là cố ý đào một cái hố, chờ cô nhảy vào.
"Ký chủ, sao cô không từ chối đi?"
Hệ thống lo lắng nói:
"Tôi vẫn chưa gom đủ vốn lấy lão bà đâu, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút."
"Thống Tử, cậu sai rồi.."
Hạ Trừng Trừng phê bình:
"Người ta đã chân thành nhờ tôi hỗ trợ như vậy, nếu tôi không giúp, thì làm sao biết được phía sau còn có niềm vui gì đang chờ chúng ta chứ."
"Có lẽ là một dưa lớn đó."
Hạ Trừng Trừng nhướng mắt lên, cười nói với Tề Ngộ:
"Được, tôi sẽ giúp anh."
Hệ thống: "...”
Bộ muốn chết lắm hay sao mà cứ thích nhảy vào bãi mìn vậy.
Khu chợ đêm phía bắc thành phố Giang Thành, người đến người đi tấp nập, tốt xấu lẫn lộn.
Đây là khu vực loạn nhất ở Giang Thành, thỉnh thoảng còn phát sinh ẩu đả.
Cách đó không xa là một con phố quán bar đêm ở Giang Thành, mỗi đêm ở đó đều sẽ có một cô gái say xỉn nằm bất tỉnh bị được một người đàn ông đi ngang ôm về.
Màn đêm buông xuống sớm, chợ đêm được thắp sáng bằng đèn neon giá rẻ, tiệc tùng linh đình, có một trật tự không thể giải thích được duy trì trong sự hỗn loạn.
Hạ Trừng Trừng đi vào khu phố này, cảm giác xung quanh rất nhiều người đàn ông phủ kín cánh tay bằng hình xăm sặc sỡ nhìn mình bằng ánh mắt không tốt.
Đến lối vào một quán bar, có mấy tên côn đồ canh giữ ở lối vào, trên người đầy hình xăm và vết sẹo.
Hạ Trừng Trừng lộ ra vẻ mặt sợ hãi, giống như con thỏ trắng nhỏ rơi vào hang sói, run rẩy móc ra túi nhỏ màu đen mà Tề Ngộ đưa cho cô.
"Xin chào, Phạm. . . Phạm tiên sinh nhờ tôi mua một ít thuốc."
"Người mua thuốc mới"
Người đàn ông cầm đầu trên mặt có một vết sẹo nhìn thấy mà giật mình, ánh mắt khinh miệt liếc nhìn Hạ Trừng Trừng.
"Dám đưa một cô gái đến đây, lá gan của Phạm Tư Hàng đúng là rất lớn."
Người đàn ông mặt sẹo nói xong, đưa tay nâng cằm Hạ Trừng Trừng lên.
Hạ Trừng Trừng còn trang điểm theo kiểu Hạ Thu Thu, mái tóc xoăn tít, trên khuôn mặt đầy tàn nhang, kính gọng đen cực lớn che đi nửa khuôn mặt.
Người đàn ông mặt sẹo kia vốn đang tràn đầy hứng thú, nhưng nhìn thấy khuôn mặt cực kỳ bình thường kia, lập tức trở nên chán nản, không thể khơi dậy hứng thú của anh ta nữa.
Vẻ mặt Hạ Trừng Trừng cả kinh, sợ hãi lùi hai bước, lắp bắp nói:
"Anh làm vậy là quấy rối tình dục tôi, tôi sẽ báo cảnh sát."
"Báo cảnh sát đi ha ha ha."
Người đàn ông mặt sẹo cười rộ lên, mấy tên côn đồ xung quanh cũng điên cuồng cười theo:
"Cô có biết cô đang làm gì không? Còn dám báo cảnh sát à?
Phạm Tư Hàng thật sự đúng là to gan thật, dám để một người không biết gì tới đây, tuy rằng bộ dạng cô không đẹp lắm, còn không bằng tiểu bạch kiểm Tề Ngộ kia, nhưng hôm nay may tâm tình của anh đây rất tốt."
Người đàn ông mặt sẹo từng bước tới gần Hạ Trừng Trừng, Hạ Trừng Trừng sợ tới mức từng bước lùi về phía sau.
Khuôn mặt kia của cô tuy rằng không tính là đẹp mắt, nhưng hốc mắt đỏ hoe, rưng rưng nước mắt, khiến anh ta thấy thương.
Nhìn thấy vậy, người đàn ông mặt sẹo có chút ngứa ngáy, hận không thể vồ lấy cô ngay lập tức.
Thấy người đàn ông mặt sẹo dồn Hạ Trừng Trừng vào góc tường, trong tiếng cười hèn mọn của một đám côn đồ xăm kín tay, anh ta càng muốn ra tay.
Bỗng nhiên, chuông điện thoại di động của người đàn ông mặt sẹo reo lên.
Tâm trạng đang tốt của người đàn ông mặt sẹo bị cắt đứt, anh ta vô cùng khó chịu, nghe điện thoại:
"Tôi đang làm chính sự, ai đấy?"
"Là tôi."
Phía bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông:
Bạn cần đăng nhập để bình luận