Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà

Chương 501. -

----
“Hai người... Sao lại đến đây?”
Cô nháy mắt với cảnh sát Triệu, ánh mắt rõ ràng nói: Không phải bảo ông đừng nói cho Tạ Tri Hành và Hạ Thiên Hoa sao!
Sao ông có thể đưa bọn họ tới chứ!
Cảnh sát Triệu đè La Hằng, ánh mắt vô tội: Không phải tôi mang tới đâu! Là Hạ Thiên Hoa mang Tạ Tri hành tới đó!
Một người cuồng em gái, đến não tàn như thế sao ông có thể ngăn được chứ!
Mặt của Tạ Tri Hành và Hạ Thiên Hoa đều tối sầm.
Rõ ràng, hai người bọn họ vô cùng bất mãn với hành vi tự làm mồi nhử này của Hạ Trừng Trừng.
Hạ Trừng Trừng lập tức lấy lòng làm nũng nói:
“Ông xã, anh họ à, hai người đừng tức giận nữa, vì bắt được hai người này em đã bị thương đó...”
“Bị thương sao?”
Tạ Tri Hành và Hạ Thiên Hoa đồng thanh hỏi, tràn đầy lo lắng.
Tạ Tri Hành giành trước một bước hỏi:
“Bị thương ở chỗ nào, còn đau sao?”
Hạ Trừng Trừng gật đầu như giã tỏi, nước mắt lưng tròng, khóc nức nở:
“Đau lắm, đau chết em rồi.
Hai người còn hung dữ với em, như vậy em càng khó chịu hơn...”
Vẻ mặt của Tạ Tri Hành và Hạ Thiên Hoa nhất thời áy náy.
Ngay cả cảnh sát Triệu cũng có chút áy náy.
Dù sao Hạ Trừng Trừng cũng tới giúp anh ấy làm mồi nhử để bắt La Hằng và Hạ Vĩnh Đức, thế mà bọn họ lại để mồi nhử bị thương, trách không được chồng và anh trai của cô muốn đến hỏi tội!
Cảnh sát Triệu quan tâm nói:
“Cô Hạ, cô bị thương ở đâu?
Chúng tôi có hộp thuốc trên xe cảnh sát, có thể băng bó giúp cho cô.”
“Bị thương ở chỗ này.”
Hạ Trừng Trừng cẩn thận nâng cánh tay mảnh khảnh lên, có vết máu to bằng ngón tay cái ở dưới khớp.
“Muốn băng bó thì nhanh lên.”
Hạ Trừng Trừng chột dạ nói:
“Nếu không miệng vết thương sẽ khép lại...”
Cảnh sát Triệu: “...?”
Cảnh sát Đinh đưa hộp thuốc cho cảnh sát Triệu.
Nhưng trong hộp thuốc đều là băng y tế, khả năng cầm máu siêu mạnh.
Miệng vết thương của Hạ Trừng Trừng bị mảnh vụn chén trà đâm trúng, không đến một centimet đã sớm khép lại.
Cảnh sát Triệu lặng lẽ thu hồi hòm thuốc.
Phía sau đột nhiên có hai ánh mắt sắc bén phóng tới.
Hạ Thiên Hoa nhíu mày: “Cảnh sát Triệu, sao ông không băng bó cho Trừng Trừng?”
Tạ Tri Hành lạnh lùng nói:
“Trên cánh tay Trừng Trừng có vết thương nặng như vậy, chảy nhiều máu như vậy, ông không thấy sao?!”
Cảnh sát Triệu ôm hòm thuốc, nhìn trên cánh tay mình vừa mới vì bắt La Hằng ma sát ra một vết máu dài mà trầm mặc.
Cảnh sát Triệu cuối cùng vẫn dùng băng cầm máu siêu mạnh của mình giúp Hạ Trừng Trừng băng bó lại.
Tạ Tri Hành và Hạ Thiên Hoa xem xong mới hài lòng gật đầu.
Cảnh sát Triệu: “...”
Bên kia, La Hằng và Hạ Vĩnh Đức bị trượt còng tay bạc, áp giải vào xe cảnh sát.
Hai người lộ vẻ suy sụp.
Hạ Thiên Hoa đi lên trước, một quyền đập vào mặt của Hạ Vĩnh Đức.
“Hạ Vĩnh Đức, năm đó ông đã dùng biện pháp này để giết dì và dượng tôi đúng không?
Đồ cầm thú nhà ông!”
Hạ Vĩnh Đức “phi” phun ra máu tươi, dư quang liếc mắt nhìn Hạ Trừng Trừng, thấy cô nghe được hai chữ “dượng” mà trên mặt hoàn toàn không có sự kinh ngạc.
Rõ ràng, Hạ Thiên Hoa đã nói thân thế của cô cho cô biết.
Hạ Vĩnh Đức lạnh lùng nhìn Hạ Thiên Hoa, ánh mắt đùa cợt:
“Ai nói là tôi giết bọn họ chứ? Cậu có bằng chứng gì? Nếu không có bằng chứng, đừng tùy tiện vu khống người khác!”
Hạ Bạch Lộ và Thương Hà đã qua đời rất nhiều năm. Cho dù có được báo cáo giám định xét nghiệm nước tiểu lúc trước cũng không thể chỉ định Hạ Vĩnh Đức chính là hung thủ.
Đây cũng là lý do vì sao, Hạ Trừng Trừng không kịp chờ cảnh sát Triệu tiếp tục điều tra, mà sẵn lòng dùng mình làm mồi nhử.
Chỉ có Hạ Vĩnh Đức và La Hằng lại phạm tội một lần nữa, bọn họ mới có cơ hội đưa Hạ Vĩnh Đức ra trước công lý!
“Chúng tôi quả thật không có chứng cớ.”
Hạ Trừng Trừng nhẹ giọng nói:
“Nhưng mà ông La à, nếu lúc trước Hạ Vĩnh Đức nói cho ông biết, tôi kế thừa cổ phần của tập đoàn Hạ thị đoán chừng ông cũng sẽ không dẫn tôi vào ‘Thiếu niên ngân hà’, cũng sẽ không để xảy ra chuyện sau này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận