Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà

Chương 486. -

----
Nhưng khi hút... Rõ ràng hương vị giống hệt nhưng lại không có mang đến khoái cảm quen thuộc...
Phạm Tư Hàng mở to mắt nhìn chằm chằm vào bình thuốc, sau đó bỗng nhiên trợn mắt.
Anh ta ném bình thuốc xuống đất.
"Bốp"
Thân chai vỡ tan tành trên mặt đất, chất lỏng văng ra xung quanh...
"Tề Ngộ! Sao cậu dám lừa tôi bằng thứ đồ giả này!"
Bình thuốc Tề Ngộ đưa cho Phạm Tư Hàng vốn dĩ không phải là ma túy!
Nó chỉ là nước thuốc có mùi vị giống hệt thôi!
Tề Ngộ ngây ngẩn.
Không phải là ma túy sao?
Đó rõ ràng là thứ Hạ Trừng Trừng đưa cho anh ta, lúc đó cô đi tìm người đàn ông mặt sẹo mua hai bình thuốc, trong tay cô có thể còn một bình!
Nhưng mà chất lỏng văng khắp nơi trên mặt đất quả thật không có dễ dàng bốc hơi mạnh giống như ma túy, nó chỉ giống một chất lỏng rất bình thường chảy trên mặt đất.
Hơn nữa, sau khi Phạm Tư Hàng làm vỡ chai thuốc thì có một thứ gì đó dấu dưới đáy bình bị lộ ra.
Trong màn đêm tối chỉ có chút ánh sáng màu xanh yếu ớt lóe lên.
———— Là một máy ghi âm.
Giấu dưới đáy bình là máy ghi âm.
Và nó vẫn đang hoạt động.
Phạm Tư Hàng ngừng thở.
Anh ta nhặt máy ghi âm lên và nhìn thấy ánh sáng màu xanh nhấp nháy.
Trong khoảnh khắc này, đầu óc Phạm Tư Hàng trống rỗng.
Trong phòng sách, Phạm Tư Viễn nhìn Hạ Trừng Trừng đầy khó hiểu.
Hạ Trừng Trừng từ từ, cởi bỏ tai nghe Bluetooth ẩn dưới mái tóc xoăn như rong biển của cô ra.
Cô cười nhạo nói: "Không có ma túy, làm sao có thể dùng ma túy? ”
Đồng tử của Phạm Tư Viễn đột nhiên co lại.
Khi Hạ Trừng Trừng ngụy trang thành Hạ Thu Thu đi chợ đêm Thành Tây, quả thật đã mua hai bình ma túy.
Nhưng cô không chắc chắn lúc Tề Ngộ tố cáo Phạm Tư Hàng, có phải là nói hai bình này hay không.
Vì vậy cô đã bỏ lại một bình, trực tiếp đi vào lối thoát bí mật.
Còn phần cô giao cho Tề Ngộ, cũng chỉ là hàng giả cảnh sát Triệu đưa cho cô mà thôi.
Vạch trần Phạm Tư Hàng dùng ma túy, quả thật cũng không cần thiết là anh ta phải thật sự dùng ma túy, chỉ cần anh ta thừa nhận mình dùng ma túy không phải đã đủ rồi sao?
Hạ Trừng Trừng nhiều lần dặn dò Tề Ngộ nói:
"Đây là bình ma túy cuối cùng trong tay tôi."
Dựa vào định nghĩa tính chất của đồ vật, như vậy, cho dù cách hút thuốc phiện có lạ lẫm, cũng đủ cho cư dân mạng biết, đây chính là ma túy.
Phạm Tư Hàng chủ động lựa chọn sử dụng ma túy.
Về phần rốt cuộc anh ta có phải dùng ma túy thật hay không, có gì quan trọng chứ?
Luật pháp Trung Quốc bắt giữ tội phạm sử dụng ma túy trong hai mươi ngày, hình phạt này đã đủ để cho Phạm Tư Hàng phải đối mặt với bi kịch hoàn toàn bị sập nhà.
Ở bên kia, Phạm Tư Viễn cũng nhận được điện thoại của cấp dưới.
Anh ta lại nhìn về phía Hạ Trừng Trừng, bằng ánh mắt đã hiểu rõ.
Đôi mắt cũng không còn lơ đễnh giống như lần trước, mà có thêm một chút tán thưởng.
Cô rất xinh đẹp, xinh đẹp đến nỗi mọi người đều nghĩ rằng cô ấy chỉ là chiếc bình hoa.
Nhưng khi biết nhiều hơn một chút thì sẽ nhận ra thủ đoạn của cô không ít hơn anh ta chút nào.
Bây giờ chứng cứ quyết định Phạm Tư Hàng sử dụng ma túy nằm trong tay Hạ Trừng Trừng.
Về phần những gì cấp dưới của Phạm Tư Viễn quay được, chẳng qua chỉ là Phạm Tư Hàng đánh Tề Ngộ, một màn thẹn quá hóa giận mà thôi.
Hạ Trừng Trừng thản nhiên hỏi:
"Phạm tổng, có muốn một giao dịch giữa chúng hay không?"
Phạm Tư Viễn: "Cô muốn giao dịch gì?"
Hạ Trừng Trừng tươi cười như hoa, nhàn nhã dựa vào lưng ghế, lười biếng giống như một con mèo.
"Tôi thì ban đầu muốn công bố đoạn ghi âm này trong tiệc mừng thọ của bà anh, như vậy không chỉ làm cho Phạm Tư Hàng mất đi tất cả, cũng sẽ làm thể diện của Phạm gia mất sạch.
Chỉ là tôi có thể chừa chút mặt mũi cho anh, từ bỏ việc công khai ghi âm ở cuối buổi tiệc mừng thọ.
Sau khi bữa tiệc kết thúc tôi sẽ công bố nó.
Như vậy anh có thể nói với bà của anh là anh đang suy nghĩ cách để ngăn cản tôi, trì hoãn thời gian vạch trần, cũng là bảo vệ mặt mũi của Phạm lão phu nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận