Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà

Chương 30. -

----
Hạ Trừng Trừng cũng ngồi xuống, vừa ăn cháo, vừa lướt điện thoại.
Trên màn hình đều là bình luận của Tạ Tri Hành, khiến Hạ Trừng Trừng nhịn không được cười khanh khách.
Bạn học: [Diễn xuất của Tri Hành rất tuyệt! Quả nhiên ảnh đế không phải chỉ là cái danh! ^-^ 】
Bạn học: [Cảnh Tạ Tri Hành khóc trong "Truy tung" thật sự khóc chết tôi! Làm sao mà anh ta có thể diễn xuất tốt như vậy chứ! TAT】
Bạn cùng lớp: [Mong được xem nhiều bộ phim hơn! O( ̄▽ ̄)D】
Đúng lúc này, Tạ Tri Hành đi vào phòng khách, nụ cười khe khẽ của Hạ Trừng đột nhiên dừng lại.
Tạ Tri Hành tự mình rót một ly nước như không có chuyện gì xảy ra.
Hạ Trừng Trừng nghẹn cười hàn huyên:
"Ông xã~ Em thấy buổi tối anh ăn không nhiều lắm, có muốn ăn khuya hay không?"
Cô chỉ lịch sự nói thôi, chứ không có ý định thật sự muốn mời Tạ Tri Hành cùng nhau ăn bữa khuya.
Nhưng Tạ Tri Hành lại hiếm khi nói một câu, được.
Còn chưa kịp chờ đầu bếp nấu cháo, Tạ Tri Hành đã ngồi bên cạnh Hạ Trừng Trừng, nhấm nháp vật không rõ ràng trước mặt Quang Tông.
Hạ Trừng Trừng: "...”
Cô vốn định nhắc nhở Tạ Tri Hành, nhưng đã không còn kịp nữa rồi, vì thế cô thay đổi câu nói:
"... Ngon không?"
Tạ Tri Hành có vẻ như thật sự cảm nhận được hương vị của thức ăn không rõ ràng trong miệng, cảm nhận thật lâu, cũng không nghĩ ra từ gì để miêu tả thích hợp, chỉ có thể nói một câu "Bình thường."
Sau đó anh buông chén xuống, nhìn thấy Quang Tông bên cạnh nhìn mình với vẻ mặt ai oán.
Cùng lúc đó, đầu bếp bưng ra một chén cháo hải sản đặt trước mặt Tạ Tri Hành.
Tạ Tri Hành nhìn vào chén cháo hải sản tươi ngon cùng với một chén bột nhão kỳ quái trước mặt, ngây ngẩn cả người.
Chợt anh dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Hạ Trừng Trừng bên cạnh đang nghẹn cười, không đợi Hạ Trừng Trừng nói, đã thấy Quang Tông chậm rãi di chuyển cặp chân ngắn đi tới trước mặt chén bột nhão kia, vươn đầu lưỡi phấn nộn nhỏ nhắn của nó, ưu nhã liếm liếm hai cái.
Tạ Tri Hành: "...”
Tạ Tri Hành vẫn duy trì tư thế ngồi tao nhã nhẹ nhàng như lúc đầu, chỉ là mu bàn tay cầm chén mèo Quang Tông của anh hơi nổi gân xanh.
Một lúc lâu sau, anh mới đứng dậy, chậm rãi nói:
"Muộn quá rồi, tôi đi nghỉ ngơi trước đây.”
Tạ Tri Hành xoay người, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra, thong dong rời khỏi phòng khách.
Sau khi đi khuất khỏi tầm mắt của Hạ Trừng Trừng, Tạ Tri Hành lập tức vọt vào trong toilet, nôn mửa vào bồn rửa tay!
Cho đến khi nôn ra thức ăn mèo vừa mới ăn xong, Tạ Tri Hành mới cảm thấy thể xác và tinh thần thoải mái, súc miệng hai cái, chuẩn bị đi ra.
Quay đầu lại, liền nhìn thấy Hạ Trừng Trừng đang ôm Quang Tông đứng ở cửa toilet.
Tạ Tri Hành: "...”
Hạ Trừng Trừng: "...”
Quang Tông: "...”
Sắc mặt Tạ Tri Hành hơi đỏ lên, đi lướt qua bên cạnh Hạ Trừng Trừng, nhanh chóng trở về phòng mình.
Cho đến khi Tạ Tri Hành hoàn toàn rời đi, Hạ Trừng Trừng ôm bụng cười điên cuồng, tiếng cười vang cả biệt thự.
Tạ Tri Hành ở lầu hai: "..."
Hạ Trừng Trừng cười đến mức hụt hơi, thở không ra hơi, mới ngừng lại.
Cô nâng cằm, vui sướng khi người gặp họa nói:
"Hệ thống, tôi vốn còn cảm thấy, bạn cùng lớp căn bản không phải là nickname của Tạ Tri Hành đâu!
Bây giờ tôi cảm thấy hai người bọn họ quả thực giống nhau y như đúc đấy~”
Hệ thống tuyệt vọng:
"...Nhân vật phản diện mặt lạnh được thiết lập... Sụp đổ... TAT."
Hệ thống tuyệt đối không nghĩ tới tiểu thuyết lại còn một đoạn kịch ẩn thế này.
Nếu Hạ Trừng Trừng không đi làm paparazzi, bí mật này chỉ sợ vĩnh viễn sẽ không được người khác biết đến.
"Nhưng mà, điều này cũng không có nghĩa là anh ta không phải là nhân vật phản diện lớn nhất trong tiểu thuyết!"
Giọng điệu hệ thống nghiêm túc:
"Lúc anh ta nổi điên lên, thật sự rất tàn nhẫn!
Cô hãy nghĩ đến người chú không còn chút thi cốt Tạ Nghiệp Thành kia đi!"
“Được rồi, được rồi mà!
Tôi sẽ chú ý..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận