Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà

Chương 167. -

----
Yết hầu Tạ Tri Hành cuồn cuộn, cổ họng căng cứng.
Chính anh cũng không biết vì sao mình lại quyết định ôm lấy Hạ Trừng Trừng, còn nói những lời ấm áp không rõ ràng như vậy.
Lúc ôm Hạ Trừng Trừng, Tạ Tri Hành cảm giác tim đập rất nhanh, không đè nén được sự sung sướng.
Từ cửa biệt thự đến Konisakone chỉ cách hơn mười mét, nhưng anh lại hy vọng rằng con đường này sẽ không bao giờ kết thúc.
Mưa bụi rơi xuống người cả hai, dung hòa cảm giác lạnh lẽo.
Hạ Trừng Trừng nhắm chặt mắt, ánh đèn chiếu lên những giọt mưa, Tạ Tri Hành ở trong mắt cô bị bao phủ một vầng sáng trong suốt, hàm dưới sắc sảo đều bị mưa hòa với ánh sáng, không thể nhìn rõ ràng.
Trong màn mưa, tuấn nam ôm mỹ nữ, cảnh tượng này quá đẹp.
Trong đầu Hạ Trừng Trừng đang náo loạn.
Giờ phút này, hệ thống kích động hò hét:
"Ký chủ! Đẹp trai quá!
Thật đẹp! Ah!
Tôi sẽ chụp bằng máy bay không người lái!
Tạ Tri Hành ôm cô không cần cố sức!
Sức mạnh thắt lưng và bụng thật tuyệt vời!
Lúc bạn trai bạo phát! Thật tuyệt vời ~!
Là tình yêu! Tình yêu đó!"
Hạ Trừng Trừng: “???”
"Thống Tử, cậu bình thường một chút đi."
Hạ Trừng Trừng không nói gì:
"Mặc dù là hệ thống nhưng từ theo âm thanh máy móc thì tôi thấy cậu là con trai nha!"
Hệ thống tủi thân cắn vào tay áo nhỏ:
"Vì cái gì một cậu bé không thể đu idol chứ!
Các chàng trai còn có thể mặc váy, tại sao không thể theo đuổi các ngôi sao!
Tôi không phục!”
Hạ Trừng Trừng: "...”
Tạ Tri Hành đặt Hạ Trừng Trừng lên ghế lái phụ, xoay người ngồi lên ghế lái.
Hạ Trừng Trừng còn đang nói chuyện đu idol cùng hệ thống ở trong đầu, khuôn mặt trong trẻo cấm dục của Tạ Tri Hành đột nhiên tiến lại gần làm cho đầu Hạ Trừng Trừng trống rỗng, cũng không quan tâm Thống Tử rốt cuộc là con trai hay con gái, chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn vài nhịp.
Tạ Tri Hành nói:
“Phát ngốc cái gì chứ, ngồi trên xe rồi mà dây an toàn vẫn chưa đeo.”
Giọng điệu của anh rõ ràng không có cảm xúc gì, nhưng khi tiếp xúc gần gũi, luồng khí dịu dàng tràn ngập trong cổ Hạ Trừng, ấm áp, lại ngứa ngáy.
Hắn thản nhiên giúp Hạ Trừng Trừng thắt dây an toàn, ngẩng đầu lên, bất ngờ không kịp đề phòng nhìn vào mắt Hạ Trừng Trừng.
Màn mưa, đêm khuya, bốn mắt.
Hạ Trừng Trừng nghe được nhịp tim đập kịch liệt, không phân biệt được là của cô, hay là của Tạ Tri Hành.
Không kịp phân biệt... Hệ thống lại phát một bài hát trong đầu Hạ Trừng Trừng.
Thống Tử tự mình hát, tiếng hát khiến Hạ Trừng Trừng cảm thấy ba chấm.
Có phải hệ thống này bị lỗi không?
Tạ Tri Hành lại không nghe được đoạn nhạc kia, bây giờ cả thế giới của anh đều ở trong chiếc Konisakone nhỏ hẹp, tiếp xúc gần gũi làm cho anh có thể cảm nhận hơi thở mềm mại của Hạ Trừng Trừng một cách rõ ràng.
Rõ ràng hai người chỉ còn cách nhau vài cen ti mét, nhưng tiếng hít thở ngày càng nặng nề làm cho trái tim Tạ Tri Hành cứ đập dồn dập.
Một loại cảm xúc động nguyên thủy làm cho ánh mắt Tạ Tri Hành tập trung vào hai cánh môi màu hồng phấn của Hạ Trừng Trừng.
Môi cô như cánh hoa nở, khóe miệng hơi lõm mang theo một nụ cười nhàn nhạt.
Làm cho người ta nhịn không được, muốn hái lượm một phen.
Lần này, trái tim càng ngứa ngáy.
Yết hầu Tạ Tri Hành lại lăn lộn, mồ hôi mỏng theo yết hầu chảy xuống.
Anh lập tức áp chế cảm xúc rồi nhanh chóng ngồi lại vị trí của mình.
Trong không gian chật hẹp, dường như còn có sự mềm mại đẹp đẽ nào đó di chuyển, nhưng bởi vì khoảng cách bị kéo dài nên đã tan đi rất nhiều.
Tạ Tri Hành hít sâu vài lần, rốt cuộc mới bình tĩnh lại, nói:
“Tôi.. Lái xe về nhà đây.”
Hạ Trừng Trừng hoàn toàn không biết Tạ Tri Hành đang rất rối rắm, rốt cuộc cô cũng hồi phục sau khi nghe bản nhạc của hệ thống, ánh mắt đờ đẫn nửa giây, rồi gật đầu nói:
"Được.”
Đi mau, đi mau!
Siêu xe đỉnh cấp Konisakone, giống như một con rồng lớn màu đen, lái tốc độ chậm nhất trong lịch sử của nó, chậm rãi rời khỏi biệt thự Lâm Ngữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận