Quỷ Xá

Chương 212: Thiên Thư

Chương 212: Thiên ThưChương 212: Thiên Thư
Chương 212: Thiên Thư
Chương 212: Thiên Thư
Khi chiếc xe buýt lại lăn bánh, 5 người còn lại trên xe đều có cảm giác như vừa trải qua một giác mộng.
5 ngày qua thực sự dài đằng đẳng.
Đối mặt với cái chết của Phùng Uyễn Minh, Ninh Thu Thủy và Bạch Tiêu Tiêu lại một lần nữa tự nhủ trong lòng, khi ở trong Huyết Môn, tuyệt đối không được phép lơ là, cho dù chỉ là một giây trước khi rời đi!
Trong thành phố, Cát Khải đứng giữa màn sương mù, nhìn chằm chằm vào chiếc xe buýt đang dần khuất xa với ánh mắt oán độc, đột nhiên lao tới!
Nó thoát ân thoắt hiện, xuất hiện bên ngoài cửa số xe buýt!
Khuôn mặt trắng bệch áp sát vào cửa kính, nhìn thẳng vào Lương Ngôn, đôi đồng tử đỏ rực khiến người ta hồn bay phách lạc!
"Mày không cam tâm?”
Lương Ngôn lạnh lùng nhìn nó qua lớp kính xe.
Cát Khải nhếch miệng, để lộ ra cái miệng đầy máu me, vẻ mặt điên cuồng.
"Tao sẽ thắng!" "Tao sẽ thắng!"
"Tao nhất định phải thắng!"
Lương Ngôn bình tính nói:
"Đã chơi thì phải chịu.”
Nghe thấy vậy, Cát Khải gầm lên giận dữ, vươn bàn tay trắng bệch ra, mở cửa sổ xe, muốn tóm lấy Lương Ngôn!
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người trên xe đều lạnh sống lưng!
Con quỷ đáng sợ này... vậy mà có thể vào được xe buýt?!
Ninh Thu Thủy vô thức sờ món đồ quỷ khí trên người, nhưng đúng lúc này, xe buyt đột ngột dừng lại, bàn tay trắng bệch của Cát Khải khi sắp chạm vào Lương Ngôn, bỗng nhiên bị một luồng sức mạnh bí ẳn nào đó giữ chặt.
Bên ngoài cửa số, Cát Khải hét lên kinh hãi, như thể nhìn thấy thứ gì đó vô cùng đáng sợ!
Mờ ảo, mọi người trên xe nhìn thấy một bóng hình kỳ lạ phản chiếu trên cửa kính trong suốt.
Đó là... một cành cây.
Trên cành cây có vài chiếc lá úa vàng xen lẫn với gỉ sét.
Sau khi nhìn thấy cành cây này, cả người Cát Khải bắt đầu gỉ sét với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cuối cùng ngã xuống đất, vỡ vụn thành từng mảnh đồng xanh, trong ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi và không cam lòng...
"Đó là.. cây Thanh Đồng sao?"
Lần đầu tiên nhìn thấy một phần của nó, những người trên xe đều kinh hãi không thôi.
Họ chắc chắn rằng hình ảnh cành cây vừa rồi phản chiếu trên cửa số không phải là ảo giác!
"Chắc là vậy..."
Vẻ mặt Lương Ngôn bình tĩnh hơn những người khác, hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên ông ta nhìn tháy. "Ba cánh cửa sau, lũ quỷ bị ràng buộc ít hơn, thực lực cũng mạnh hơn rất nhiều, nên đôi khi sẽ đi khiêu khích Huyết Môn, nhưng mà... kết cục đều rất thảm hại."
"Cho dù là 'quỷ', cũng không thể chống lại Huyết Môn."
Nói đến đây, ông ta như nghĩ đến điều gì, sắc mặt khẽ biến, không nói thêm gì nữa.
Cát Khải vừa chết, xe buýt lại tiếp tục lăn bánh, những người trên xe không lâu sau liền chìm vào giấc ngủ.......
Khi trở lại Quỷ Xá, Ninh Thu Thủy và mọi người nhìn thấy tất cả mọi người trong Quỷ Xá đều đang đứng đợi ở cửa.
Mãi đến khi xác nhận ba người họ đều an toàn bước xuống xe, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Lưu Thừa Phong kích động bước tới ôm chằm lấy Ninh Thu Thủy.
"Mẹ kiếp, cậu nhóc, vậy mà cậu còn sống trở về được!"
"Quá ngầu!"
Người ta thường nói Huyết Môn thứ bảy có tỷ lệ tử vong rất cao, nhưng với Quỷ Xá của bọn họ, tỷ lệ tử vong lần này lại là O1
Ban đầu mọi người đều đã chuẩn bị tinh thần cho việc Quỷ Xá sẽ vắng bóng đi rất nhiều người.
Làm sao họ có thể không kích động cho được!
"Trở về là tốt rồi!"
Mạnh Quân dựa vào khung cửa, khẽ thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng nhéch lên nụ cười hiếm hoi.
Điền Huân cùng Quân Lộ Viễn cũng tươi cười rạng rỡ, gương mặt non nớt của Quân Lộ Viễn không còn vẻ lo lắng như trước nữa.
"Tối nay, râu quai nón sẽ làm một bữa thịnh soạn, chúng ta phải ăn mừng thật hoành tráng!"
Hai người bon ho tuổi tác gần bằng nhau, lại đều là trẻ mò côi, rất nhanh đã trở thành bạn bè thân thiết.
Trở lại biệt thự, mọi người cùng nhau ăn uống no say, sau đó Điền Huân chủ động đi rửa bát, những người còn lại thì ngồi bên lò sưởi, nghe Ninh Thu Thủy kể lại những trải nghiệm kinh hoàng trong Huyết Môn.
Ngọn lửa trong lò sưởi bập bùng nhảy múa, phản chiếu trong mắt mỗi người.
Họ lắng nghe một cách chăm chú.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Đối với họ mà nói, đó là những kinh nghiệm vô cùng quý giái
Thời gian trôi qua, chẳng máy chốc đã đến nửa đêm.
Mọi người trò chuyện vui vẻ, cuối cùng cũng cảm thấy mệt mỏi, bèn lần lượt đi ngủ.
Còn Lương Ngôn vẫn như cũ, ngồi bên lò sưởi, nhìn ngọn lửa bập bùng, trầm mặc không nói.
Ninh Thu Thủy cũng đứng dậy, trước khi đi, hắn nói với Lương Ngôn:
"Ngôn Thúc, đó chính là sức mạnh của 'thư'."
"Với thư như vậy, ông nghĩ Mang thúc thật sự sẽ thua trong tay môt người mới sao^2" Lương Ngôn im lặng không nói.
Trước đây, ông ta đương nhiên cũng từng gặp những người chơi có 'thư'.
Nói không ngoa, trong Huyết Môn, thư' chính là lá bùa hộ mệnh.
Một người chơi vốn dĩ đã là cao thủ, lại có thêm sự chỉ dẫn của thư', bên người còn có món đồ quỷ khí mạnh mẽ, liệu có thể thất bại trong cánh cửa cấp tháp hay không?
Thấy Lương Ngôn trầm ngâm, Ninh Thu Thủy cũng đứng dậy rời đi.
Lương Ngôn là người như vậy, nếu bản thân ông ta không tự mình ngộ ra thì người khác có nói gì cũng vô ích.
Cứ để ông ta tự mình suy nghĩ...
Cùng lúc đó, trong lòng Ninh Thu Thủy cũng dâng lên một tia tò mò.
Rốt cuộc Mang thúc đã nhận được thư” gì, mà lại chọn ở lại thế giới sau Huyết Môn?
Ông ta muốn làm gì?
Những 'thư' kia rốt cuộc đến từ đâu, mục đích của chúng là gì?
Ninh Thu Thủy nằm trên giường, trong đầu rối bời. Có quá nhiều điều hắn không hiểu.
Nhắm mắt lại, cảnh tượng Cát Khải chết đi lại hiện lên trong tâm trí.
Nó giống như... một chiếc lá úa vàng rụng xuống từ cây Thanh Đồng.
Mơ mơ màng màng, Ninh Thu Thủy chìm vào giác ngủ.......
Thành phố Thạch Lưu, một khu ổ chuột nào đó.
Nơi đây hoang vắng, đổ nát không chịu nổi, đường ống nước rỉ sét, tường nhà bong tróc.
Môt người đàn ông béo ú mặc quần áo xộc xệch, nằm ngáy o o trên chiếc giường ọp ẹp. Lúc này trời còn chưa sáng, nhưng hắn ta đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Mười phần khó chịu bắt máy, ánh mắt người đàn ông béo từ mơ màng chuyển sang sắc bén chỉ trong tích tắc.
"Kỳ Ca?"
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm ổn của một người đàn ông:
"A Nhân đã chết."
Người đàn ông béo nhíu mày.
"A Nhân chết rồi? Chẳng phải khi vào Huyết Môn, nó có mang theo thư' sao?" Vương Kỳ nói:
"Đó là Huyết Môn thứ bảy, dám bước vào đó không phải là kẻ ngu ngốc thì cũng là cao thủ."
"Hơn nữa, ba Huyết Môn ở phía sau, biến số quá nhiều, muốn dựa vào một phong thư để kiểm soát toàn bộ cục diện là điều không thực té."
"Dương Minh, A Nhân đã chết, nhiệm vụ của hắn ta đương nhiên sẽ rơi vào tay cậu.”
Dương Minh cười khẩy.
"Yên tâm giao cho tôi, Kỷ Ca, anh cũng biết, tôi luôn luôn trung thành với tổ chức..." Vương Kỳ nói:
"Sau khi trời sáng, cậu đến núi Long Hồ, gần đây cứ ở đó chờ, đừng hành động thiếu suy nghĩ, chờ tin tức của tôi."
Dương Minh đồng ý, Vương Kỳ lại dặn dò thêm:
"Lần này phải cướp 'thư', đó là "Thiên Thư”, vô cùng quan trọng, tôi tìm cậu là bởi vì tin tưởng vào thực lực và lòng trung thành của cậu, hiểu chứ?"
Nghe thấy hai chữ 'Thiên Thư, cả người Dương Minh chắn động.
"Lại xuất hiện 'Thiên Thư” sao?"
Vương Kỳ "ừ" môt tiếng. ".. Cậu biết tầm quan trọng của chuyện này, đối phương rất cảnh giác, cơ hội chỉ có một, sau khi nhận được thông báo, nhất định phải dùng toàn bộ thực lực, nhanh chóng giết chết hắn, cướp lấy 'thư"!"
Khóe miệng Dương Minh nhéch lên nụ cười nham hiểm:
"Yên tâm đi Kỳ Ca, trên thế giới này.. Không ai giỏi giết người hơn tôi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận