Quỷ Xá

Chương 508: [ Mất bò mới lo làm chuông] Kh

Chương 508: [ Mất bò mới lo làm chuông] KhChương 508: [ Mất bò mới lo làm chuông] Kh
Chương 508: Í Mất bò
mới lo làm chuông ] Khách hàng là thượng đề
Chương 508: [ Mất bò mới lo làm chuồng ]_ Khách hàng là thượng đế
Bạch Tiêu Tiêu vừa đi đến cửa thì nghe thấy tiếng động vọng lại từ hành lang bên ngoài, cô lập tức dừng bước.
Âm thanh đó khiến người ta nỗổi da gà.
Cô vội vàng lấy Quỷ Khí ra, quay đầu nhìn Ninh Thu Thủy. Hắn lắc đầu với cô.
Ngay sau đó, Ninh Thu Thủy lấy ra tờ bệnh án của mình. Trên đó, cái tên Vương Phương chỉ còn lại chữ "Vương" mờ nhạt, còn chữ "Phương” phía sau đã hoàn toàn biến mắt.
Ánh mắt Ninh Thu Thủy lóe lên.
Nghe tiếng động ma sát ngày càng gân, cuối cùng hắn cũng quyết định sử dụng món Quỷ Khí này.
Nếu còn do dự, e rằng sẽ có biến cối!
Tờ bệnh án bay lượn trong không trung, hóa thành tro bụi. Bên cạnh hai người, trên bức tường xuất hiện một cánh cửa gỗ cũ kỹ. Họ không chút do dự đây cửa bước vào, sau đó cánh cửa gỗ hóa thành máu, hòa tan vào tường.
Ngay sau đó, tiếng ma sát khủng khiếp trên hành lang đã đến trước cửa, một khuôn mặt già nua đầy máu, vẻ mặt điên cuồng xuất hiện ở đó.
Đôi mắt đỏ ngầu đảo quanh, dò xét từng ngóc ngách trong phòng, cuối cùng dừng lại bên cạnh chiếc quan tài đã được mở sẵn.
Nhìn hai thi thể trong quan tài, lão già gầy gò phát ra tiếng động kỳ quái từ sâu trong cổ họng:
“Kẹt... kẹt....... Bên ngoài tòa nhà, tại vết nứt số 9.
Ninh Thu Thủy và Bạch Tiêu Tiêu bước ra khỏi cánh cửa. Mặt đất đầy máu me be bét, còn có cả những mảnh thi thể. Giữa đống thịt nát không còn ra hình người, họ nhìn thấy chiếc khăn voan đỏ đã rách nát từ trước đó.
"Tiền Khả Nhi và Đàm Trì Hương đã chết rồi sao...", Bạch Tiêu Tiêu nhìn chiếc khăn voan đỏ trên mặt đất, lạnh toát sống lưng.
Nói chung, cho dù là quỷ muốn giết đồng loại cũng không phải chuyện dễ dàng. Ba con quỷ ở trên lầu... đã tiến hóa đến mức đáng sợ như vậy rồi sao?
Nghĩ đến chuyện vừa rồi, cô chợt thấy may mắn vì Ninh Thu Thủy đã ngăn cản mình, không để cô đối đầu trực tiếp với con quỷ.
Nếu không thì kết cục sẽ ra sao thật khó mà nói trước được.
Không còn thời gian để chần chừ, Ninh Thu Thủy ôm thi thể cháy đen, tàn tạ, hướng về phía bức tường có vết nứt số 9, lớn tiếng nói:
"Bách Đình, chúng tôi đã mang thi thể của anh ra rồi!" "Giờ đến lượt anh thực hiện lời hứa"
Từ khe nứt trên tường, những lọn tóc đen xuất hiện, đột nhiên lao về phía Ninh Thu Thủy!
Bạch Tiêu Tiêu bước lên một bước, nhưng bị Ninh Thu Thủy ngăn lại.
Những lọn tóc đen không tắn công Ninh Thu Thủy, mà cuộn lấy thi thể được hắn bọc trong áo khoác, kéo vào khe tường.
"Nhanh trát tường lại! Chúng nó đến rồi! Tôi không cản được lâu đâu!"
Đột nhiên, từ phía bên kia khe tường, thi thể cháy đen của Bách Đình xuất hiện, những vết thương trên người dần dần khép lại, biến thành một thanh niên thư sinh, mặc bộ đồ bệnh nhân của bệnh viện tâm thần. Anh ta đeo kính, đôi mắt vô hồn tràn đầy nỗi buồn sâu thẳm.
Phía sau Bách Đình, đầu Phật, con quỷ nữ mặc váy trắng đi giày cao gót đỏ, và lão già gầy gò đều đứng đó, vẻ mặt đầy oán độc, điên cuồng.
“Tiêu Tiêu, trát tường!"
Ninh Thu Thủy không chút do dự, cùng Bạch Tiêu Tiêu trát tường. Ngay khi viên gạch cuối cùng được đặt vào, một tắm bưu thiếp đột nhiên rơi ra từ khe hở. Ninh Thu Thủy nhặt tám bưu thiếp lên. liếc nhìn. rồi nhanh chóng nhét vào túi.
Phía bên kia bức tường, Bách Đình chậm rãi xoay người, nhìn ba con quỷ đang tiến về phía mình. Anh ta dường như không có ý định phản kháng, mà chỉ lâm bâm:
"Các người luôn trách móc tôi, tại sao lại chạy trốn..."
"Nhưng bị nhốt trong 'Bãi nhốt cừu' này lâu như vậy, tôi cũng không biết mình là ai nữa rồi."
"Tôi không muốn làm "sói, cũng không muốn làm 'cừu'."
"Tôi không muốn đeo xiềng xích mà các người tròng lên người tôi nữa."
"Tôi muốn rời khỏi đây. cho dù phải đánh đổi bằng mạng sống."
"Các người hiểu không?"
Bóng tối dần dần nuốt chửng mọi thứ.
Ánh đèn trên trần nhà chớp nháy vài cái rồi tắt hẳn. Vùng đất vốn đã trắng bệch bỗng chìm vào bóng tối mịt mù.
Từ trong bóng tối, tiếng cười nhạo cuối cùng của Bách Đình vọng lại:
"Thật đáng thương... cho các người."...
Ninh Thu Thủy và Bạch Tiêu Tiêu nhanh chóng chạy đến cổng chính của tòa nhà. Văn Tuyết đang nằm bát tỉnh bên đường. Ninh Thu Thủy ngồi xổm xuống, kiểm tra mạch đập của cô, xác nhận cô vẫn còn sống, lập tức bé thốc cô lên vai.
Ra đến con đường hình chữ "I" trước cổng chính, xe buýt vẫn bặt vô âm tín.
Hai người lo lắng nhìn quanh. Mãi đến năm phút sau, một chiếc xe buýt quen thuộc mới xuất hiện ở cuối con đường.
Nó chậm rãi tiến về phía Ninh Thu Thủy và Bạch Tiêu Tiêu, tốc độ không nhanh.
Nhìn thấy ánh đèn pha của xe buýt chiếu đến, Ninh Thu Thủy và Bạch Tiêu Tiêu mới thở phào nhẹ nhõm. Mọi chuyện... xem ra đã kết thúc.
"Lại suýt chút nữa thì đoàn diệt...", Ninh Thu Thủy cười tự giễu.
"Chúng ta đúng là sao chổi rồi."
Bạch Tiêu Tiêu đưa tay véo mông Văn Tuyết, nói:
"Nói vậy là không đúng đâu, cũng có thê là Văn Tuyết mới là sao chổi."
"Anh xem, lần trước không có Văn Tuyết, ở thư viện chẳng phải còn một người sống sót sao, còn nói sẽ trở thành con chó ngoan nhất nữa mà?”2"
Văn Tuyết tỉnh dây. từng mắt nhìn Ninh Thu Thủy:
"Tên khốn, anh dám véo mông tôi?”
"Giữa ban ngày ban mặt mà giở trò lưu manh?"
"Tôi nói cho anh biết, chuyện anh ném tôi ra để cản quỷ còn chưa xong đâu..."
Ninh Thu Thủy suy nghĩ một chút.
"Có khả năng, vừa rồi là Tiêu Tiêu nghịch ngợm véo cô không?”
Văn Tuyết cười lạnh.
"Đồ háo sắc, anh tưởng tôi tin chắc..."
Lời còn chưa dứt, cô bỗng trừng lớn mắt, run rấy chỉ tay về phía cổng tòa nhà không xa:
"Này, hắn... hắn xuất hiện từ lúc nào vậy?”
Ninh Thu Thủy và Bạch Tiêu Tiêu nhìn theo hướng tay cô, lạnh toát sống lưng.
Nghiêm quản lý không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở trước cổng tòa nhà, tay cầm chìa khóa, chuẩn bị mở cửa...
Ba con quỷ đáng sợ đang đứng sau cánh cửa kính, ánh mắt nham hiểm, tràn đầy tham lan nhìn chằm chằm ba người...
Chỉ cần cánh cửa mở ra, bọn chúng sẽ lập tức lao ra, xé xác ba người thành trăm mảnh!
Mà lúc này, xe buýt vẫn còn cách bọn họ một khoảng khá xa.
"Nghiêm quản lý!", vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Ninh Thu Thủy hét lớn.
Nghiêm quản lý khựng lại, chậm rãi quay đầu, trên khuôn mặt trắng bệch vẫn còn vương nụ cười nham hiểm.
"Chuyện gì?”
Không biết từ lúc nào, Ninh Thu Thủy đã cầm con dao găm của Bạch Tiêu Tiêu trong tay, chĩa về phía Nghiêm quản lý trong bóng tối.
"Nếu ông dám tra chìa khóa vào ổ khóa, con dao này sẽ lập tức găm vào đầu ông."
Giọng hắn lạnh lùng, ẩn chứa sát khí ngút trời.
Nếu là người thường, Nghiêm quản lý chắc chắn sẽ không thèm để ý đến hắn ta. Nhưng khi Ninh Thu Thủy vừa dứt lời, ông ta thực sự cảm nhận được sát khí toát ra từ người hắn, khiến ông ta lạnh sống lưng.
Nhìn con dao găm trong tay Ninh Thu Thủy, trong mắt Nghiêm quản lý lóe lên tia sáng.
"Vũ khí lợi hại đáy."
"Nhưng đêm hôm khuya khoắt thế này, khoảng cách xa như vậy, tôi không tin cậu có thê bắn trúng tôi."
Ninh Thu Thủy cười khẩy.
"Tốt nhất là đừng nghi ngờ kỹ thuật của tôi."
Nghiêm quản lý nheo mắt, ngay sau đó, trực tiếp tra chìa khóa vào ổ khóa. Ngay khi chìa khóa chạm vào ỗổ khóa, con dao găm trong tay Ninh Thu Thủy cũng biến mắt.
Vèo!
Trong bóng tối vang lên tiếng xé gió chói tail
Động tác của Nghiêm quản lý đột ngột dừng lại.
"Tôi đã cảnh cáo ông rồi", Ninh Thu Thủy nói. Nghiêm quản lý cúi đầu, kiểm tra cơ thê.
"... Nhưng mà dao của cậu... không trúng mà!”
"Trúng rồi."
“Thật sự không trúng."
Ninh Thu Thủy nghiêm túc nói:
"Miệng của tôi, tôi nói trúng là trúng.”
Nghiêm quản lý đột nhiên cảm thấy thật nực cười.
Bản thân mình... vậy mà lại đi tin lời của tên ngốc này.
Ông ta vội vàng vặn chìa khóa. nhưng do sự châm trễ vừa rồi, chiếc xe buýt đã đến phía sau ba người Ninh Thu Thủy. Khi cánh cửa tòa nhà mở toang, ba người đã chui tọt vào trong xe.
Cánh cửa xe từ từ đóng lại, ba người rời ởi...
Sắc mặt Nghiêm quản lý lạnh lùng, ông ta nhìn theo chiếc xe buýt rời xa, sau đó quay người lại, quát lớn ba con quỷ:
"Lũ vô dụng!"
"Lâu như vậy rồi, vậy mà các ngươi vẫn không ăn được bọn chúng, nuôi các ngươi để làm gì?"
Nghe Nghiêm quản lý quát mắng, ba con quỷ nhìn ông ta với ánh mắt... tham lam.
Ánh mắt âm u đó khiến Nghiêm quản lý lạnh sống lưng. Ông ta lùi lại nửa bước, nghiến răng nói:
"Nhìn cái gì mà nhìn, bị mắng vài câu thì không vui à?”
"Cút hết vào trong cho tao!"
"Nghe thấy chưa?"
"Nếu không..."
Lời còn chưa dứt, ba con quỷ trước mặt đồng thanh nói:
"Tôi muốn lột da ông ta để vẽ tranh."
"Tôi muốn lấy đầu ông ta để tạc tượng Phật.”
"Đươợc được. số còn lai cho tôi, tôi muốn dùng nó... để đóng quan tải."
"Khách hàng nhát định sẽ hài lòng... nhất định..."
"Nghiêm quản lý, ông sẽ không từ chối chứ... sẽ không chứ... Chính ông đã nói... Khách hàng là thượng đé!"
"Khách hàng.. là thượng đề!!"...
Bạn cần đăng nhập để bình luận