Quỷ Xá

Chương 97: [Trường Trung Học Trường Xuân] Vết

Chương 97: [Trường Trung Học Trường Xuân] VếtChương 97: [Trường Trung Học Trường Xuân] Vết
Chương 97: [Trường Trung Học Trường Xuân] Vết máu không thể lau sạch
Chương 97: [Irường Trung Học Trường Xuân] Vết máu không thể lau sạch
Mọi người chia nhau ra tìm kiếm trong tòa ký túc xá bỏ hoang.
Họ tìm rất kỹ, cũng rất nhanh.
Dù sao thì phần lớn những căn phòng ở đây đều đã được dọn sạch sẽ, muốn tìm một tắm thiệp chúc mừng cũng không phải là chuyện khó khăn gì. Một tiếng đồng hồ sau, mọi người đã tìm kiếm xong ba tầng đầu tiên, nhưng vẫn không thấy bóng dáng tắm thiệp đâu.
Họ rời khỏi tòa nhà, quay trở lại bãi đất trống.
Lúc này, Nhạc Như ởi trước Ninh Thu Thủy.
Dưới ánh sáng lờ mờ bên ngoài, Ninh Thu Thủy bỗng phát hiện trên cổ Nhạc Như hình như có thứ gì đó, giống như... một chấm đen.
Ninh Thu Thủy tiến lại gần hơn một chút.
Cho dù ánh sáng có lờ mờ thì hắn cũng nhìn rõ ràng rồi.
Chám đen đó... là môt giot máu.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Ninh Thu Thủy bỗng cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Tại sao trên cổ Nhạc Như lại có máu?
Hắn chậm rãi ngắng đầu lên.
May quá.
Trên đỉnh đầu không xuất hiện thứ gì đáng sợ.
Ninh Thu Thủy lại nhìn dọc theo trần nhà về phía sau, không có khuôn mặt người kỳ quái, cũng không có dấu chân máu nào, trần nhà phía trên đầu bọn họ rất sạch sẽ.
"Sao thế, anh Thu Thủy?" Nhạc Như nhận ra tiếng bước chân luôn đi theo sau mình bỗng dừng lại, liền quay đầu lại hỏi Ninh Thu Thủy đang ngắn người nhìn trần nhà.
Ninh Thu Thủy lắc đầu, bình tính nói với Nhạc Như:
"Sau gáy cô có thứ gì đó."
Nghe vậy, sắc mặt Nhạc Như lập tức thay đồi.
Cô ta có chút luống cuống, đưa tay lên sờ nhẹ vào cổ mình, sau đó đưa ra trước mặt nhìn thử.
Thế mà lại là... máu!
"Sao, sao lại có máu?”
"Sau gáy tôi không có vết thương mà... Tôi cũng không thấy đau!"
"Máu ở đâu ra thế này?"
Nhìn Nhạc Như luống cuống lắm bắm, Ninh Thu Thủy lấy từ trong người ra một gói khăn giấy ướt, thử lau giọt máu trên cổ cô ta.
Nhưng rất nhanh, Ninh Thu Thủy đã phát hiện ra một điều đáng sợ -
Vị trí giọt máu trên cổ Nhạc Như, luôn có một chút dấu vét... không thể lau sạch.
"Anh Thu Thủy, sao, sao thế? Anh lại phát hiện ra gì nữa sao?"
Lúc này Nhac Như đã có chút luống cuống rồi, nhìn thấy biểu cảm của Ninh Thu Thủy có chút kỳ lạ, trong lòng cô ta lập tức dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Ninh Thu Thủy không nói gì, chỉ nhíu mày, sau đó đột nhiên xoay người, quay lưng về phía Nhạc Như nói:
"Cô xem thử trên cổ của tôi có máu không?"
Nhạc Như vội vàng ghé sát lại.
Cổ của Ninh Thu Thủy rất sạch sẽ, không có gì cả.
Nhạc Như đưa tay sờ lên đó, kinh hãi nói:
"Là. là máu!" "Anh Thu Thủy... Trên cổ anh cũng có!"
Ninh Thu Thủy quay đầu lại nhìn, khẽ nheo mắt.
Vừa rồi hắn đã cảm nhận rất rõ ràng, ngón tay Nhạc Như chạm vào cổ hắn... âm ướt.
Người phụ nữ này vì sợ hãi, thế mà lại bôi giọt máu đó lên cổ hắn!
Trong nháy mắt, trong đầu hắn đã hiện lên rất nhiều cách giết chết Nhạc Như, nhưng những cách này... đều phải trả giá.
Bạch Tiêu Tiêu đã từng rất nghiêm túc nói với hắn, trong thế giới sau Huyết môn, tuyệt đối không được trực tiếp giết chết "kẻ lữ hành" cùng bước vào Huyết môn.
Nếu không, đối phương nhất định sẽ hóa thành lệ quỷ quay lại báo thù!
Nghĩ đến đây, Ninh Thu Thủy lập tức gạt bỏ hết những suy nghĩ đó.
Hắn rút một tờ khăn giấy ướt, đưa cho Nhạc Như, nói:
"Lau giúp tôi xem.”
Nhạc Như vừa làm chuyện xấu, tim đập thình thịch, sợ Ninh Thu Thủy phát hiện, vội vàng nhận lấy tờ khăn giấy ướt trong tay hắn.
Cô ta thử lau môt chút. giong điệu ngược lại không còn hoảng loạn như vừa rồi nữa.
"Không lau sạch được, anh Thu Thủy, làm sao bây giờ?"
Đối với Nhạc Như mà nói, hai người cùng gặp chuyện còn hơn là một mình cô ta gặp chuyện, cho dù cuối cùng thực sự không còn cách nào khác, ít nhất lúc chết còn có người bầu bạn.
Ninh Thu Thủy nheo mắt đáp:
"Có lẽ đây chính là dấu hiệu "Nam cười" muốn ra tay với chúng ta."
"Chỉ cần ban ngày dính phải loại máu không thể lau sạch này, ban đêm nó sẽ đến tìm chúng ta."
Nghe vậy, sắc mặt Nhạc Như càng thêm khó coi.
Cô ta nhớ tới những người đã chết trước đó.
Rõ ràng những người đó cũng giống như bọn họ, hình như chẳng làm gì cả, vậy mà lại bị "Nam cười" giết chết một cách khó hiểu.
Thì ra, sau Huyết môn này còn có quy luật tử vong như vậy!
"Lẽ ra tôi nên nghĩ đến từ sớm mới phải, ngày đầu tiên chúng ta đến phòng ở tầng một tìm kiếm đồ đạc, trên hành lang xuất hiện rất nhiều dấu chân máu, lúc ấy có một giọt máu đã nhỏ xuống... Nhưng mà em tôi được. '
"Nếu lúc ấy tôi không né được giọt máu đó, chắc là tối ngày đầu tiên tôi đã chết rồi!"
Nhạc Như nói mà trong lòng lạnh toát, nỗi sợ hãi và tuyệt vọng dâng trào.
Rõ ràng cô ta không làm gì quá đáng cả, tại sao trên cổ lại xuất hiện một giọt máu chứ?
Bên ngoài trời tối rất nhanh.
Cùng với việc đèn đường sáng lên, bầu trời phía chân trời nhanh chóng trở nên u ám ảm đạm.
Moi người đi đến bãi đát trống bên ngoài, ngồi xếp bằng thành một vòng tròn, lẳng lặng chờ đợi.
Lúc này vẫn còn sớm so với giờ đi ngủ của bọn họ, để đảm bảo an toàn, mọi người vẫn quyết định ngồi bên ngoài thêm một lúc nữa, ít nhất là khi mọi người ở bên nhau, trong lòng cũng an ủi hơn một chút.
Ninh Thu Thủy cũng không giấu diếm, trực tiếp nói ra chuyện trên cổ hắn và Nhạc Như có một giọt máu không thể lau sạch, và bảo mọi người tự kiểm tra.
Rất nhanh, bọn họ đã xác định được trên người mình không có máu. Bốn người còn lại đều lùi xa Ninh Thu Thủy và Nhạc Như một chút, dường như sợ giọt máu không thể lau sạch trên người hai người sẽ lây sang bọn họ.
"Xem ra tối nay lại có người chết rồi..."
Giọng điệu của Hoàng Huy vẫn khó ưa như cũ.
Ngược lại là Trần Như Uyên, người trước đây vẫn luôn sắc bén, lại an ủi hai người bọn họ.
"Hai người đừng hoảng sợ, bây giờ vẫn chưa thể khẳng định chắc chắn đây là do "Nam cười” làm... Hơn nữa, cho dù là do nó đi chăng nữa, tối nay hai người cũng chưa chắc đã chết, dù sao, chúng ta có khả năng đã tìm được "sinh lộ" rồi mà, đúng không?”
"Nếu tối nay nó thực sự đến tìm hai người, hai người có thể thử dùng cách "đáp lại nụ cười của nó", nếu thành công, hai người có thể sống sót, chúng tôi cũng có thể sống sót."
Nghe giọng điệu của Trần Như Uyễn, có thể thấy cô ta không hề muốn Ninh Thu Thủy và Nhạc Như xảy ra chuyện.
Ít nhất, cô ta không muốn Ninh Thu Thủy xảy ra chuyện.
Bởi vì Ninh Thu Thủy, thực sự đã giúp đỡ bọn họ rất nhiều trong việc tìm kiếm sinh lộ.
Hắn còn sống, đối với cả nhóm mà nói, còn hữu dụng hơn là chết đi.
"Tối nay, chúng tôi sẽ cẩn thận.”
Ninh Thu Thủy đáp.
"Ngoài ra, mọi người vẫn phải cần thận với tám thiệp đó."
"Tuy chúng ta không tìm thấy... nhưng không có nghĩa là nó không có ở trong tòa nhà."
Giọng điệu của Ninh Thu Thủy có chút sâu xa.
Máy người còn lại thậm chí còn có một loại ảo giác.
Đó chính là, Ninh Thu Thủy biết tắm thiệp đó đang ở đâu.
Nhưng bọn họ cũng không hỏi nhiều, dù sao nếu Ninh Thu Thủy thực sự biết, cũng không thể nào nói cho bọn họ được.
Rất nhanh, đã hơn mười giờ tối.
Bên ngoài trời đã tối đen, trong trường học không còn nhìn thấy bóng dáng ai nữa.
Mọi người cũng lần lượt bước vào tòa ký túc xá, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Nhạc Như bát an đi theo sau Ninh Thu Thủy, lên đến tầng hai.
Trên hành lang, cô ta vừa đi vừa không ngừng dùng ánh mắt quan sát bóng lưng Ninh Thu Thủy.
Ánh mắt đó lúc thì hung ác, lúc thì sợ hãi.
Giống như đã đưa ra quyết định quan trọng nào đó...
Bạn cần đăng nhập để bình luận