Quỷ Xá

Chương 372: [Hồi Hồn] Thối rữa

Chương 372: [Hồi Hồn] Thối rữaChương 372: [Hồi Hồn] Thối rữa
Chương 372: [Hồi Hồn] Thối rữa
Chương 372: [Hồi Hồn] Thối rữa
Vào ban đêm, Ninh Thu Thủy quyết định đi sâu vào bệnh viện đề tìm kiếm manh mối về thi thể thứ 17 đã biến mát, nhưng lại gặp phải một người lạ mặt ở đây.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy người đó, nhịp tim của Ninh Thu Thủy bỗng chốc đập nhanh hơn.
Một cảm xúc kỳ lạ truyền vào tâm trí hắn.
Sợ hãi, hoảng sợ, tức giận... Nhận được những cảm xúc này, Ninh Thu Thủy biết rằng chủ nhân của trái tim trong lồng ngực mình và người đàn ông trước mặt có mối thù sâu nặng.
Đối phương chưa chắc là kẻ xấu, nhưng lúc này đây rất có thê là kẻ thù của hắn.
Nhìn thấy Ninh Thu Thủy, đối phương dường như không hề ngạc nhiên.
Cạch!
Ánh sáng le lói của chiếc bật lửa lóe lên trong bệnh viện tối om, châm lửa cho một điếu thuốc đỏ rực.
"Cậu quay lại làm gì... Tìm trái tim?" Giọng điệu của người đàn ông rất bình tĩnh, dường như biết rõ thân phận của hắn.
Ninh Thu Thủy không hè lơ là cảnh giác, vừa cần thận quan sát đối phương, vừa sẵn sàng chiến đấu hoặc bỏ chạy bất cứ lúc nào.
"Anh biết tôi?"
Trong bóng tối, hai người đối mặt nhau.
"Không biết, nhưng tôi biết cậu là một trong những nạn nhân."
"Tôi ngửi thấy mùi tử khí trên người cậu."
Giọng nói trầm ổn của đối phương khiến tim Ninh Thu Thủy đập càng lúc càng nhanh.
Nó rất căng thẳng.
Dường như đang sợ hãi điều gì đó.
"Nhưng cậu không cần phải căng thẳng... Cậu không phải là người tôi đang tìm, ít nhất là đêm nay không phải."
Ninh Thu Thủy nheo mắt.
"Anh đang tìm ai?"
Người đàn ông thản nhiên nói:
"Một kẻ đáng lẽ phải chết từ mười hai năm trước."
"Vậy thì tốt, tôi còn tưởng anh đến tìm tôi."
"Câu rất sơ người khác tìm đến mình?"
"Không đến mức sợ hãi, chỉ là người chết, thường không thích sự thăm hỏi từ cõi dương gian.”
Hai người lại chìm vào im lặng.
Một lúc sau, Ninh Thu Thủy lên tiếng:
"Anh không phải là cảnh sát?"
Người đàn ông phả ra một làn khói trắng.
"Không hẳn, nhưng cảnh sát sẽ tìm đến tôi khi có việc khó khăn."
"Ví dụ như lần này?"
"Đúng vậy." "Có vẻ như anh đã nói chuyện với cảnh sát trước khi đến đây."
Đối phương không phủ nhận.
"Nói chuyện một chút, tôi tên là Phương Sơn, còn cậu?”
"Ninh Thu Thủy."
Phương Sơn gật đầu, lại nghe Ninh Thu Thủy nói:
"Anh không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi, có nghĩa là trước đây anh cũng từng chứng kiến người chết sống lại."
Phương Sơn không đáp.
Ninh Thu Thủy tiếp tục:
"Tôi rất muốn biết về quá khứ của anh, nhưng bây giờ tôi muốn hỏi một câu hỏi khác, tối hôm trước có 17 người chết ở tầng này của bệnh viện, phải không?”
Phương Sơn từ từ nhả ra một làn khói:
"Hình như là 17 người, ai mà biết được."
Ninh Thu Thủy:
"Nhưng có đến 17 trái tim, không thể nào một người lại có hai trái tim được.”
Phương Sơn im lặng, chờ đợi Ninh Thu Thủy nói tiếp.
"Nhưng có một thi thể đã biến mắt, trên báo chí không hề có ảnh chụp, theo tôi được biết, cảnh sát thi trấn Hoàng Hôn cũng không hề nhìn tháy thi thể thứ 17..."
Nghe đến đây, Phương Sơn ngắt lời hắn:
"Nếu cậu muốn hỏi tôi thi thể thứ 17 ở đâu... Xin lỗi, tôi cũng không biết."
"Tuy nhiên, động cơ chúng ta đến đây đêm nay có vẻ đều khá 'kỳ lạ'."
Nói đến đây, trên mặt Phương Sơn bắt ngờ lộ ra nụ cười kỳ dị.
"Chúng ta đồng thời quay lại hiện trường vụ án, tôi đại diện cho cảnh sát, còn cậu đại diện cho nạn nhân... Nhưng điều thú vị là, chúng ta đều không phải đến để tìm hung thủ." Ninh Thu Thủy cũng cười.
"Đúng vậy."
Điếu thuốc kẹp trên ngón tay Phương Sơn vẫn đang cháy âm Ễ.
"Cậu không quan tâm ai đã giết mình sao?"
".. So với điều đó, tôi quan tâm hơn đến việc người thứ 17 đã biến mắt đi đâu."
"Ừm, cậu ta là bạn của cậu?"
"Không hẳn là bạn bè."
Ninh Thu Thủy cũng lấy ra một điếu thuốc.
Hắn đã hình thành thói quen, cứ cách một khoảng thời gian lại phải hút một điếu thuốc, từ đó dùng mùi thuốc lá để che giấu mùi máu tanh trên người.
"Phương Sơn, lần cuối cùng anh nhìn thấy người chết sống lại là khi nào?”
Phương Sơn dựa vào cửa số, kéo áo khoác trên người lại.
"Mười hai năm trước."
"Ai đã sống lại?"
"Nạn nhân đã chết, giống như cậu... Tất nhiên, đó chỉ là tạm thời, kẻ thực sự sống lại và sống sót, chỉ có hung thủ đứng sau mà thôi."
"Anh nói là hung thủ 'đứng saư'... Vậy là hung thủ mười hai năm trước không chỉ có một?" "Ừm, hung thủ đứng sau đã xúi giục những người khác giết dân thường trong thị trần."
"Những kẻ giết người khác đã bị bắt chưa?"
Phương Sơn lắc đầu.
"Chưa."
"Bọn họ đã thối rữa."
Nghe thấy hai chữ này, Ninh Thu Thủy khẽ giật mình.
"Thối rữa?"
Phương Sơn nhìn Ninh Thu Thủy với nụ cười nửa miệng:
"Cậu nghĩ xem... Nếu một người sắp thối rữa, là tim thối trước, hay da thịt thối trước?"
Ninh Thu Thủy suy nghĩ môt lúc, trả lời câu hỏi của anh ta:
"Tim thối trước."
Nụ cười trên mặt Phương Sơn dần dần biến mát, anh ta gật đầu.
"Đúng vậy."
"Khi một trái tim đã thối rữa, thì da thịt làm sao có thể bảo toàn được?"
"Hung thủ mười hai năm trước không hiểu, hung thủ mười hai năm sau cũng không hiểu."
Đôi mắt Ninh Thu Thủy khẽ nâng lên:
"Hung thủ trước kia và bây giờ không phải là cùng một người?"
Phương Sơn:
"Tôi hy vọng là cùng một người."
"Mọi thứ vẫn chưa được xác định, tốt nhất là phỏng đoán của tôi đừng thành hiện thực."
Ninh Thu Thủy suy nghĩ một chút, lại hỏi một câu:
"Những người không có tim như tôi, làm sao để không bị thối rữa?"
Phương Sơn im lặng một lúc.
"Trái tim của cậu không thối rữa, thì da thịt sẽ không thối rữa."
Nói xong, Phương Sơn búng đầu lọc thuốc lá ra ngoài cửa số.
"Nếu có tin tức gì về hung thủ, có thể liên lạc với tôi bắt cứ lúc nào.”
"Hắn ta chết đi, là chuyện tốt đối với cậu."
Nói xong, Phương Sơn lấy ra một tắm danh thiếp, trực tiếp ném cho Ninh Thu Thủy.
Dường như anh ta cũng có chút kiêng ky Ninh Thu Thủy, không hề đến gần, xoay người rời đi.
Nhìn tắm danh thiếp trong tay, Ninh Thu Thủy cất nó đi.
Sau khi Phương Sơn rời ởi, trái tim đang đâp trong lồng ngực Ninh Thu Thủy mới dần dần trở lại bình thường.
"Quả nhiên là do người khâu xác làm.”
"Nhưng có vẻ như hai người họ đã có ân oán từ mười hai năm trước, tên Phương Sơn này cũng không đơn giản, sao lại biết nhiều chuyện như vậy..."
Ninh Thu Thủy cần thận nhớ lại những lời Phương Sơn vừa nói, mơ hồ nắm bắt được điều gì đó.
"Tim thối trước, da thịt mới thối rữa..."
"Là chỉ trái tim mình bị tốn thương thì cơ thể mới tiêu vong sao? Nếu vậy, mình phải nhanh chóng tìm thấy trái tim của mình."
Ninh Thu Thủy xoa xoa thái dương.
Trực giác mách bảo hắn, câu nói "Tim thối trước, da thịt mới thối rữa" mà Phương Sơn vừa nói không chỉ đơn thuần là vậy, đằng sau dường như còn có ý nghĩa khác.
"Những trái tim đó chắc chắn đã bị Khách quỷ giấu kỹ rồi, phải nghĩ cách lấy chúng, hơn nữa còn phải tìm ra trái tim của mình và Triệu Nhị trong số những trái tim đó..."
Trong hành lang tối om, chỉ còn lại bóng dáng Ninh Thu Thủy, và đốm lửa le lói kẹp trên ngón tay. ...
Buổi sáng.
Khách sạn Tường Hòa ở thị trần Hoàng Hôn bỗng chốc náo loạn.
Phòng 303, tầng ba, Hồng Du đứng trước gương trong nhà vệ sinh, nhìn nửa thân trên trần truồng của mình, trên mặt là vẻ hoảng sợ và kinh hãi.
Trên cơ thể vốn dĩ không tì vết, lúc này lại xuất hiện những đốm mốc kỳ lạ, trông vô cùng rùng rợn.
Những đốm mốc này trông hơi giống với vét thi ban, nhưng lại không phải là vết thi ban, vùng da bị mốc đã bắt đầu lở loét, chảy ra dịch mủ màu vàng nhạt.
Hồng Du lấy khăn mặt, thắm một chút nước, nhẹ nhàng lau những đốm mốc.
Cô ta di chuyển rất nhẹ nhàng, nhưng chỉ sau vài lần lau đi lau lại, vùng da đó đã bị bong ral
Nhìn phần thịt đã bắt đầu thối rữa bên trong, Hồng Du hét lên một tiếng thất thanh, vội vàng ném chiếc khăn mặt trong tay địỈ
Cô ta nhớ lại cuộc điện thoại nhận được vào tối hôm qua. ...
"Nội dung của Tá thư' thứ hai, nhớ kỹ..."
"- Một khi Khách quỷ tay dính máu' sau cánh cửa Huyết Môn, cơ thể sẽ liên tục thối rữa, sau năm ngày sẽ hoàn toàn tử vong."
Bạn cần đăng nhập để bình luận