Quỷ Xá

Chương 618: Cái tên

Chương 618: Cái tênChương 618: Cái tên
Chuong 618: Caiten Chương 618: Cái tên Vương Hoan không phải là người đầu tiên nhắc đến mùi tanh của cá. Trước anh ta, Lưu tiến sĩ cũng từng nói. Dường như bọn họ đều rất kiêng dè mùi tanh của cá xuất hiện trong 'sơn động. "Trước đây hai người từng đến sơn động?" Ninh Thu Thủy vừa hút thuốc vừa hỏi Vương Hoan. "Chưa từng, không ai dám đến nơi đó... Lưu hói chính là tấm gương, cậu nhìn ông ta bây giờ xem?” "Lần trước gặp, ông ta còn giống như bệnh nhân động kinh trong bệnh viện." Vương Hoan búng tàn thuốc, vẻ mặt có chút phức tạp.
Rõ ràng, bọn họ cũng đã từng trao đổi với Lưu tiến sĩ về vấn đề "sơn động.
Mà biểu hiện của Lưu tiến sĩ khiến bọn họ cảm thấy kiêng de.
"Nếu các anh chưa từng đến đó, vậy tại sao lại biết chuyện trong sơn động?" Ninh Thu Thủy nhìn Vương Hoan với ánh mắt nghi ngờ. Vương Hoan mỉm cười, đút một tay vào túi quần.
"Kỳ lạ lắm đúng không?"
"Tôi cũng thấy kỳ lạ."
'Nghe nói trước kia có người từng đi ra từ sơn động, đồng thời mang vê một tin tức quan trọng, nhưng tin tức này đã bị Y tổng giấu đi." Ninh Thu Thủy ném tàn thuốc xuống đất, mở cửa xe ngôi vào ghế phụ.
"Người đó là ai?"
"Triệu Nhị?"
Vương Hoan cũng búng tàn thuốc, lên xe.
"Không liên quan gì đến hắn ta cả." "Tôi cũng không biết tư liệu đó từ đâu ra, có lẽ cậu phải hỏi Y tổng, bây giờ cậu đã quyết định bước vào rồi, tôi nghĩ anh ta sẽ không giấu diếm những thông tin quan trọng này với cậu đâu, dù sao sau khi vào 'sơn động, chúng ta có thể sẽ không trở về được nữa."
"Tuy rằng Y tổng bình thường rất keo kiệt, cái gì cũng không chịu nói, nhưng người sắp chết, lời nói cũng thật lòng... Nói xong, Vương Hoan khởi động xe.
Ninh Thu Thủy nghiêng đầu nhìn anh ta:
"Có thể đừng nói như vậy được không?”
Vương Hoan nhún vai.
"Tôi thấy nói vậy cũng được mà - Dù sao chúng ta cũng sắp chết rồi, anh ta cũng nên nói vài lời hay ý đẹp cho chúng ta nghe chứ.'
Xe chạy bon bon trên đường.
Ninh Thu Thủy mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, hắn liền gọi điện cho Máy giặt.
Alo, Thu Thủy à, tìm tôi có việc gì vậy?”
Ninh Thu Thủy: "Nếu tôi hỏi anh về 'sơn động, anh có nói thật cho tôi biết không?” Máy giặt:
"Sao cậu lại hỏi vậy?"
Ninh Thu Thủy:
"Bởi vì tôi cảm thấy, nếu anh không muốn nói thật, vậy thì tôi không hỏi nữa, để lại cho nhau chút không gian tưởng tượng."
Đầu dây bên kia, Máy giặt' không nhịn được mà giật giật khóe miệng.
".. Cậu cứ hỏi đi, nếu tôi biết, nhất định sẽ nói cho cậu biết."
Nghe vậy, Ninh Thu Thủy hỏi thẳng:
"Mọi người đều biết về 'sơn động" nhỉ, về những chỉ tiết bên trong, những tin tức đó... từ đâu mà có?”
Đối mặt với câu hỏi này, May giặt thật sự im lặng một hồi lâu.
"Trước kia có người từng đến đó, mang tin tức trở vê."
"Ai mang tin tức trở về, Lưu tiến sĩ sao?'
"Không phải Lưu hói... Tên của người đó tôi không nhớ rõ nữa, hình như cũng không có ấn tượng gì về người đó, lúc trước tôi có lưu lại tư liệu vê anh ta, dù sao anh ta cũng có cống hiến rất lớn cho Kế hoạch Ngu Công, để tôi tìm xem..." 'Máy giặt thản nhiên nói, sau đó im lặng.
Mà Ninh Thu Thủy ở đầu dây bên kia, sau khi nghe Máy giặt nói xong, đầu óc bỗng nhiên ong ong. "Không đúng..."
Hắn lẩm bẩm.
Nếu thật sự như lời Máy giặt' nói, vậy thì người này nhất định có cống hiến rất lớn cho Kế hoạch Ngu Công.
'Máy giặt' đối với những người thật sự làm việc dưới trướng và có công lao luôn rất coi trọng... Sao có thể ngay cả tên của người ta cũng không nhớ?
Hơn nữa, nghe giọng điệu thản nhiên của anh ta, dường như... hoàn toàn không xem người đó ra gì.
"Ồ, thời gian lâu quá rồi... Sắp xếp lại thật sự rất rắc rối, hay là thế này đi, lát nữa tôi tìm lại giúp cậu, nếu có tin tức gì tôi sẽ gọi lại cho cậu...
Nghe vậy, Ninh Thu Thủy cúp điện thoại.
Hắn liếc nhìn Vương Hoan.
"Nhìn tôi làm gì?” Vương Hoan đang lái xe thản nhiên hỏi.
Ninh Thu Thủy lắc đầu.
'Không có gì. ....
Xe chạy bon bon.
Bọn họ men theo đường cái đến thẳng thị trấn Điểu Sơn, cẩn thận dừng xe trước cổng của Viện mồ côi Thái Dương Hoa, sau đó Vương Hoan đeo một chiếc ba lô màu đen, đi theo Ninh Thu Thủy đến con phố quen thuộc để chờ xe buýt quỷ.
"Cậu có vẻ quen thuộc nơi này nhỉ?" Vương Hoan nhìn Ninh Thu Thủy bên cạnh, cảm thấy hắn như hướng dẫn viên du lịch của thị trấn Điểu Sơn vậy.
Ninh Thu Thủy dường như đang suy nghĩ gì đó, không ngẩng đầu lên đáp:
"Rất quen thuộc, giống như về nhà vậy.'
Vương Hoan ngẩn người, ánh đèn xe màu xám chiếu vào mặt anh ta, khiến anh ta trông như con quỷ. "Lên xe thôi.'
Ninh Thu Thủy vỗ vai Vương Hoan, anh ta quay đầu lại, lúc này mới phát hiện một chiếc xe buýt quỷ cũ nát đã dừng trước mặt.
Lên xe, bị ánh mắt của đám quỷ nhìn chằm chăm, Vương Hoan có chút căng thẳng, đây không phải lân đầu tiên anh ta đến thị trấn Điểu Sơn, nhưng chưa từng đi xe buýt quỷ.
Ninh Thu Thủy bên cạnh lại rất bình tĩnh, hắn đã hoàn toàn quen với những ánh mắt đầy ác ý xung quanh.
Nhìn thì nhìn đi, có mất miếng thịt nào đâu.
Một lúc sau, Ninh Thu Thủy chợt nhớ ra điều gì, liền hỏi Vương Hoan:
"Lưu tiến sĩ tên gì?"
Vương Hoan ngẩn người.
"Cậu hỏi Lưu hói?"
"Ừm”"
Ai quan tâm cái đó, chưa từng hỏi, cậu hỏi rồi a2"
Đối mặt với câu hỏi ngược lại của Vương Hoan, Ninh Thu Thủy chỉ đáp chua từng”.
Sau lưng hắn toát mồ hôi lạnh. Hắn muốn gọi điện thoại cho 'Máy giặt, hỏi anh ta về chuyện của Lưu hói, nhưng điện thoại đã mất sóng.
Lần này xe buýt quỷ không dừng ở bệnh viện số 4, nơi đó cũng không có bến xe, chiếc xe cũ nát chạy trên vùng đất hoang vu, cho đến khi hai bên dần xuất hiện dãy núi màu đen.
Xe chạy rất xóc, nhưng vẫn men theo con đường đầy đá dăm đến một con đường nhỏ dẫn lên núi. Xuống xe, Vương Hoan nhìn xung quanh, trong mắt đầu tiên là sự nghi hoặc, sau đó dẫn Ninh Thu Thủy đi theo con đường nhỏ.
Anh quen thuộc nơi này sao?” Ninh Thu Thủy hỏi.
Vương Hoan thở dài:
"Tôi rất muốn nói giống như vê nhà vậy, nhưng tôi không có bản lĩnh và can đảm đó."
Ninh Thu Thủy đi theo sau lưng Vương Hoan, nói với bóng lưng anh ta:
"Anh quen biết Lưu hói cũng lâu rồi, quen biết lâu như vậy, ngay cả tên ông ta cũng không biết, anh không thấy kỳ lạ sao?”
Vương Hoan im lặng một lúc.
"Tôi thật sự không thấy kỳ lạ." "Ngoai tru cau ra, khong ai hoi ten của Lưu hoi cả, chúng tôi cũng không thường xuyên tiếp xúc với ông ta.'
Ninh Thu Thủy nói:
"Nhưng trên cửa phòng làm việc của ông ta hẳn là phải có chứ, còn có ảnh của ông ta nữa, nhưng tôi không nhìn thấy tên."
Vương Hoan cau mày.
"Tôi không hiểu sao cậu cứ cố chấp với vấn đề này, bây giờ chúng ta không phải nên tập trung vào sơn động sao?"
Ninh Thu Thủy giải thích:
"Nhưng mà, Lưu hói từng đến sơn động
"Ông ta nói mình đã đánh mất thứ rất quan trọng trong sơn động..." Vương Hoan cũng không phải kẻ ngốc, nghe vậy liên hiểu ra Ninh Thu Thủy đang nói gì, nhưng lại cảm thấy có chút hoang đường:
"Ý cậu là Lưu hói đã đánh mất tên của mình trong sơn động?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận