Quỷ Xá

Chương 677: 【Thu Linh ] Nghỉ thức

Chương 677: 【Thu Linh ] Nghỉ thứcChương 677: 【Thu Linh ] Nghỉ thức
Chương 677: Í Thủ Linh ] Nghỉ thức Chương 677: 【 Thủ Linh ] Nghi thức Chờ đợi không lâu, nhóm Khách Quỷ còn lại cũng đều trở về. "Bảy người kia các người trói chắc rồi chứ?" Khâu Vọng Thịnh thở hổn hển hỏi. "Xong rồi, để đề phòng bọn chúng chạy thoát, chúng tôi đã lục soát người bọn chúng một lượt, xác nhận không có vật sắc nhọn rồi mới trói ra. Lúc đó có mấy người dân trong thôn ở gân đấy, kỳ lạ là, sau khi thấy chúng tôi trói người, họ lại còn giúp chúng tôi tìm dây thừng.... Đối mặt với sự nghi hoặc của mọi người, Ninh Thu Thủy châm điếu thuốc, nói:
"Họ giúp đỡ cũng phải thôi, trước kia còn không biết đám người này đã làm bao nhiêu chuyện xấu trong thôn."
Mọi người khẽ giật mình.
Sau đó Ninh Thu Thủy đi tới chỗ Giang Nghĩa đang bị trói trên cây, hỏi hắn:
"Dương Xà bây giờ ở đâu?"
Giang Nghĩa đầu óc vẫn còn choáng váng, nước bọt chảy ra từ khóe miệng, nhưng ý thức vẫn tỉnh táo, hắn nhìn Ninh Thu Thủy với nụ cười ngông cuồng:
"Đừng ngốc nữa, tôi nói ra, cậu sẽ tha cho tôi sao?” "Thằng nhãi đó cũng đáng chết giống như cha nó, cho dù bây giờ tôi không giết nó, đợi đến khi những ác linh bị lão già nhà tôi chém đầu quay vê, nó cũng sẽ chết... Ha ha hai”
Giang Nghĩa vừa nói vừa cười như điên dại, nhưng chưa kịp cười hai tiếng, Ninh Thu Thủy đã đấm mạnh vào bụng hắn ta. Giang Nghĩa trợn trừng mắt, cảm giác như ruột gan bị xoắn lại, đau đớn dữ dội khiến mồ hôi lạnh túa ra, hắn ta muốn nôn nhưng miệng lại bị Ninh Thu Thủy bịt chặt.
"Sống phải thấy người, chết phải thấy xác."
"Nói ra, tôi tuy không tha cho anh, nhưng anh cũng không cần phải chịu thêm tra tấn nữa.” Anh không nói, tôi sẽ xem anh là bao cát mà đánh, đánh cho tới khi anh nói, hoặc là anh chết."
“Chịu tội hay không, tự anh chọn. Nói xong, Ninh Thu Thủy từ từ buông tay bịt miệng Giang Nghĩa. Hắn ta quả nhiên không chịu khuất phục, vừa được thả ra đã định nhổ nước bọt vào Ninh Thu Thủy, nhưng Ninh Thu Thủy phản ứng nhanh hơn hắn ta tưởng. Giang Nghĩa vừa khạc ra nước bọt, Ninh Thu Thủy đã ném thẳng tàn thuốc đang cháy dở vào miệng hắn. Giang Nghĩa trừng mắt, cơn đau bỏng rát khiến hắn ta muốn phun tàn thuốc ra, nhưng Ninh Thu Thủy lạ đấm mạnh vào cằm hắn ta, khiến hắn ta không những không phun ra được mà còn cắn phải lưỡi mình.
Máu tươi lẫn với mùi tanh nồng tràn ngập trong miệng, hắn ta đau đớn đến mức mặt mày méo mó. Nhưng Ninh Thu Thủy không cho hắn ta cơ hội nghỉ ngơi, lại đấm mạnh vào mũi hắn tal
Tiếng xương gãy khiến những Khách Quỷ khác phải rùng mình. Nhìn Giang Nghĩa với chiếc mũi bị đánh gấy, ánh mắt bọn họ nhìn Ninh Thu Thủy đã có thêm một tia sợ hãi.
Giờ khắc này, những Khách Quỷ này đã nhận thức rõ một điều —— đó là Ninh Thu Thủy thật sự dám giết người!
Điều khiến bọn họ cảm thấy lạnh sống lưng không phải là việc Ninh Thu Thủy dám giết NPC, mà là sự bình tĩnh, thản nhiên của hắn khi ra tay... Kết hợp với thân thủ đáng sợ của Ninh Thu Thủy, thật khó để không khiến người ta suy nghĩ về việc hắn đã làm gì ở bên ngoài Huyết Môn.
"Thời gian không còn nhiều nữa." Ninh Thu Thủy nói với Giang Nghĩa, người đang mang bộ dạng thảm hại.
Trong đôi mắt lồi ra của Giang Nghĩa cuối cùng cũng hiện lên vẻ sợ hãi. Nhìn Ninh Thu Thủy lại giơ nắm đấm lên, hắn ta đành phải lựa chọn thỏa hiệp.
Trên thế giới này hiếm có người không sợ chết, Giang Nghĩa hiển nhiên không nằm trong số đó.
Hắn ta đã lên kế hoạch cho rất nhiều việc, còn có cả tương lai tươi sáng đang chờ đợi, hắn ta không thể chết ở đây được.
"Thằng nhãi đó... Thằng nhãi đó ... đã đưa cho ba con quỷ nhỏ rồi..." "Chắc là đã chết rồi..."
Ninh Thu Thủy khế nhíu mày, hỏi tiếp:
"Những ác quỷ anh triệu hồi trong linh đường vẫn chưa xuất hiện đúng không? Làm sao để ngăn cản chúng?"
Nước mũi, nước mắt lẫn máu tươi chảy xuống, Giang Nghĩa thở dốc, nhếch miệng nở nụ cười méo mó: "Không ngăn cản được nữa rồi... Nghi thức sắp hoàn thành rồi." "Bây giờ các người rời khỏi thôn Ngỗng có lẽ còn một chút hy vọng sống, nếu không đợi đến tối nay giờ Tý...
"Bọn chúng... sẽ quay về hết!"
Lời nói của Giang Nghĩa khiến tất cả mọi người chìm trong im lặng và sợ hãi.
Bọn chúng?
Không chỉ một?
Vậy thì những Khách Quỷ này phải làm sao?
Số lần Quỷ Khí còn lại trên người bọn họ có đủ để chống đỡ đến khi xe buýt đến hay không?
"Khoan đất"
Anh có ý gì?"
"Cái gì gọi là bọn chúng đều sẽ quay về?"
Biển Đào bước tới trước mặt Ninh Thu Thủy, nhìn Giang Nghĩa đang bị trói trên cây.
Giang Nghĩa dường như rất hài lòng với vẻ mặt sợ hãi của Biển Đào, hắn ta cười lớn:
"Nghĩa đen đấy. Đến nước này rồi, không cần phải lừa các người nữa... Linh đường trong thôn căn bản không phải lập cho lão già nhà tôi, mà là một nghi thức chiêu hồn, bắt đầu từ mấy tháng trước rồi." "Nghi thức này do tiên sinh trong trấn làm, ông ta được chôn trong khe nước ở trong thôn."
"Ban đầu nghi thức này nên kết thúc sớm hơn, nhưng dạo trước cứ có mấy người dân chết tiệt đến thăm lão già đó, nhiều lân làm gián đoạn nghi thức. Sau đó tôi đành nói dối là lão già đó đã chết, để bọn họ khỏi đến làm phiền tôi nữa"
"Bây giờ, nghi thức đã đến giai đoạn cuối, các người muốn ngăn cản... đã muộn rồi!"
"Những ác quỷ đó, sau giờ Tý tối nay sẽ lân lượt quay về thôn Ngỗng. Đến lúc đó, đám thôn dân vô ơn bạc nghĩa này sẽ biết, cuộc sống tốt đẹp hiện tại của bọn họ là do ai ban chor
Biển Đào dường như đã dự đoán được sự kinh khủng sắp xảy ra, cô lùi lại mấy bước, nhìn chằm chằm Giang Nghĩa:
“Tên điên... Anh là tên điên!
Giang Nghĩa cũng bị kích động, hắn ta vùng vẫy, dùng hết sức lực gào thét: "Tôi là tên điên?"
"Tôi cứu cả một ngôi thôn, tôi là tên điên?”
Bay giờ tôi mới thành tên điên?” "Trước kia khi thôn Ngỗng bị bọn ác bá ức hiếp, sao không ai đứng ra nói tôi là tên điên?”
"Mẹ kiếp!"
"Đồ chó chết!"
"Chết đi! Hôm nay ai cũng đừng hòng sống, tất cả cùng chết ở đây!
Phanh!
Ninh Thu Thủy vung tay, bịt miệng Giang Nghĩa.
"Tôi, chúng ta... Tiếp theo phải làm sao?" Vạn Cẩm Bình vẫn chưa khỏi hẳn vết thương, hỏi với vẻ mặt tái nhợt.
Chỉ ba con quỷ nhỏ đã khiến bọn họ khó đối phó, bây giờ trong thôn còn có lệ quỷ Lâm Quế, gặp ai là giết, đợi đến tối nay, sau giờ Tý, thôn Ngỗng sẽ ra sao?
Lệ Quỷ hoành hành?
Đến lúc đó, bọn họ phải làm thế nào mới có thể sống sót?
Bạn cần đăng nhập để bình luận