Quỷ Xá

Chương 353: Không nỡ

Chương 353: Không nỡChương 353: Không nỡ
Chương 353: Không nỡ
Chương 353: Không nỡ
Bạch Tiêu Tiêu nói với Ninh Thu Thủy, bên trong La Sinh Môn ấn giấu một bí mật rất quan trọng, Mang tiên sinh và Chi Tử trước kia đều muốn làm rõ.
"Tôi cũng không biết rốt cuộc bí mật đó là gì, nhưng có liên quan đến Huyết Môn."
"La Sinh Môn có một cách đặc biệt, có thể trực tiếp đi vào thế giới sau Huyết Môn mà không cần dựa vào Huyết Môn trong Quỷ Xá, đi vào bệnh viện tâm thần bí ẩn có thể tạo ra thư kia.”
Nghe đến đây, sắc mặt Ninh Thu Thủy hơi thay đổi.
Không cần Quỷ Xá làm trung gian, trực tiếp đi vào thế giới sau Huyết Môn?
Làm sao có thể làm được?
"Rất kinh ngạc nhỉ... Tôi cũng rất muốn làm rõ bí mật này."
"Tôi tin rằng, Mang thúc và Chi Tử hẳn là cũng muốn."
Bạch Tiêu Tiêu một tay cầm ly rượu.
"Hơn nữa, càng nhiều chỉ tiết mà tôi biết được cho thấy, lực lượng chân chính của tổ chức La Sinh Môn... rất có thể không nằm ở thế giới của chúng ta."
Cô vừa dứt lời, trong đầu Ninh Thu Thủy lập tức lóe lên vô số suy nghĩ.
"Người sáng lập La Sinh Môn... không phải là khách quỷ sao?"
Bạch Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm Ninh Thu Thủy:
"Chỉ là người sáng lập 'La Sinh Môn' của thế giới chúng ta thôi."
"Nhưng trên thực tế, người đó rất có thể chỉ là một 'người liên lạc, người sáng lập chân chính của La Sinh Môn ở trong thế giới sau Huyết Môn."
Ninh Thu Thủy suy nghĩ cần thận.
"Người liên lạc... Nghe có vẻ cũng có khả năng này."
Bạch Tiêu Tiêu thở dài.
"Đáng tiếc không có bằng chứng chứng minh tất cả những điều này."
"'Ít nhất là không có bằng chứng xác thực.”
"Có lẽ, khi tôi làm rõ cách bọn họ không cần thông qua Quỷ Xá mà trực tiếp đi vào thế giới sau Huyết Môn, thì có thể có được manh mối quan trọng hơn."
"Nhưng mà, hiện tại có thể khẳng định, 'La Sinh Môn' nhất định có liên quan mật thiết đến thế giới sau Huyết Môn." Ninh Thu Thủy gật đầu.
"Nếu cần giúp đỡ, cứ gọi tôi bát cứ lúc nào."
Bạch Tiêu Tiêu im lặng.
Nhìn thấy biểu cảm của cô có chút không đúng, Ninh Thu Thủy hỏi:
"Sao vậy?”
Bạch Tiêu Tiêu dùng ánh mắt rất phức tạp nhìn hắn, dường như đang do dự điều gì đó.
"Giúp đỡ... thật ra có một chuyện."
"Nhưng mà..."
Ninh Thu Thủy:
"Nói nghe thử xem." Bạch Tiêu Tiêu phòng má, thở ra một hơi, cúi đầu nhìn mũi chân của mình.
"Rất nguy hiểm."
Ninh Thu Thủy nhướng mày:
"Có liên quan đến Huyết Môn sao?"
Bạch Tiêu Tiêu gật đầu.
"m."
"Tôi nhận được thư'."
"Lá thư bảo tôi đi bảo vệ một người sắp vượt ải..."
Lúc nói chữ "người", giọng điệu của Bạch Tiêu Tiêu có chút miễn cưỡng, Ninh Thu Thủy nhìn biểu cảm của Bạch Tiêu Tiêu, có chút buồn cười. "Sao vậy, người đó mọc ra ba đầu sáu tay sao?"
Bạch Tiêu Tiêu lắc đầu:
"Cái đó thì không, nhưng anh ta.. là một người bệnh tâm thần."
"Hơn nữa tôi cũng không quen anh ta lắm."
Ninh Thu Thủy:
"Anh ta ở đâu, có phương thức liên lạc không, vượt ải lần thứ máy?"
Bạch Tiêu Tiêu:
"Người đó tên là Triệu Nhị, là bệnh nhân của bệnh viện tâm thần Hướng Xuân, vượt... ải lần thứ tám." Nghe vậy, Ninh Thu Thủy hơi trợn tròn mắt.
Bệnh nhân tâm thần... ải lần thứ tám?
Nhìn thấy biểu cảm thay đổi của Ninh Thu Thủy, Bạch Tiêu Tiêu không khỏi nói:
"Rất khó tin nhỉ?"
"Tôi cũng cảm thấy rất khó tin."
"Tôi là ai chứ, tại sao lại đi bảo vệ một người có thể vượt qua ải lần thứ bảy, hơn nữa ngày kia anh ta sẽ bước vào cánh cửa, đến bây giờ tôi vẫn chưa tìm được phương thức liên lạc của anh ta, bên bệnh viện tâm thần vừa nghe thấy tôi muốn liên lạc với Triệu Nhị, mỗi lần đều trực tiếp cúp điện thoại... ˆ
Ninh Thu Thủy im lặng một lúc.
"Ngày mai tôi đi xem thử."
"lôi sẽ nói chuyện với anh ta."
Bạch Tiêu Tiêu ngăn cản hắn, nói:
"Tôi biết anh muốn giúp tôi, nhưng chuyện này tuyệt đối không thể hành động theo cảm tính, anh đã từng vượt qua ải lần thứ bảy, biết mức độ nguy hiểm trong những cánh cửa sau đó, ải lần thứ tám chỉ có thể đáng sợ hơn ải lần thứ bảy, đi vào... sẽ chết không có chỗ chôn!"
"Nếu như không được thì cứ mặc kệ anh ta đi, để anh ta tự sinh tự diệt, không cần phải kéo chúng ta vào.”
"Hơn nữa, ngày kia cấp cao của La Sinh Môn có một cuộc họp rất quan trọng, tôi cũng phải đi, căn bản không có thời gian bước vào cánh cửa."
"Nếu như tôi không đi, thân phận mà Chi Tử để lại cho tôi rất có thê sẽ bị bại lộ."
"Anh nên biết mức độ quý giá của thân phận này."
Ninh Thu Thủy uống cạn ly rượu trong tay. "Ngày mai tôi đi gặp anh ta, xem tình hình trước... kỳ thật tôi cũng rất hứng thú với người này. ˆ
"Một người bệnh tâm thần vậy mà lại vượt qua được ải lần thứ bảy, thật sự là bát ngờ..."
Lời miêu tả của Bạch Tiêu Tiêu về Triệu Nhị, đã thu hút sự hứng thú của Ninh Thu Thủy.
Nhìn chằm chằm vào Ninh Thu Thủy với ánh mắt mang theo cảm xúc phức tạp ẩn giấu hồi lâu, Bạch Tiêu Tiêu chủ động tiến lên, nhẹ nhàng khoác tay hắn, kéo Ninh Thu Thủy đi về phía quây bar.
"Đột nhiên tôi có chút hối hận rồi."
Giọng nói của Bạch Tiêu Tiêu mang theo sự lạnh lùng bất thường.
"Tối nay có lẽ chúng ta không nên gặp mặt, tôi cũng không nên nói ra chuyện này."
"Càng không nên ở nơi này, dùng thân phận Lạc Thư uống rượu với Quan Tài."
Ninh Thu Thủy bình tĩnh nói:
"Không phải hoàn toàn là vì cô, lúc sư phụ rời đi, tôi đã học được cách tùy thời nói lời tạm biệt với bát kỳ ai."
"Lương Ngôn, Chi Tử, Mang... những người này đều có thể mang đến cho cô ám áp nhỉ?"
"Gặp gỡ rồi sẽ chia ly, cô nên quen với điều đó mới đúng."
Bạch Tiêu Tiêu lắc đầu.
"Tôi vĩnh viễn sẽ không quen."
Ninh Thu Thủy nói:
"Nội dung trong thư rất quan trọng, càng hiểu rõ nhiều, tôi càng cảm thấy đây là một mắt xích của số mệnh."
Bạch Tiêu Tiêu ngắng đầu lên, ánh mắt lóe sáng.
"Số mệnh là gì?"
Ninh Thu Thủy trả lời:
"Số mệnh chính là, nó bảo tôi cứu cô." "Đùng cho rằng tôi là một người rất coi trọng tình cảm, nếu như không phải vì lá thư, tôi sẽ không mạo hiểm tính mạng để cứu cô ở thôn Kỳ Vũ."
Bạch Tiêu Tiêu:
"Vậy thì chỉ có thể làm lại một lần nữa mới biết được."
"Cô không tin2"
“Tôi không tin."
Đi đến quầy bar, Bạch Tiêu Tiêu lại gọi thêm hai ly rượu, bên cạnh có một người đàn ông bụng phệ bưng ly rượu ởi tới, đôi mắt sau lớp mặt nạ nhìn chằm chằm vào đôi chân trắng nõn ấn hiện dưới váy Bạch Tiêu Tiêu. "Vị tiêu thư này..."
Gã ta nói chuyện rất lịch sự, nhưng còn chưa nói xong, Bạch Tiêu Tiêu đã nhìn gã ta với vẻ sát khí, ánh mắt âm trầm như sói khiến người đàn ông lạnh toát người.
"Tâm trạng của tôi đang không tốt, cút đi."
Người đàn ông kia nuốt nước bọt, thức thời rời đi.
Sau khi người đàn ông rời ởi, Bạch Tiêu Tiêu đưa một ly rượu cho Ninh Thu Thủy bên cạnh.
"Trừ phi anh không đi, nếu không tôi sẽ tin những lời anh vừa nói."
Ninh Thu Thủy nhìn ly rươu trước mặt.
Hắn cảm nhận được sự níu kéo nồng đậm của Bạch Tiêu Tiêu.
Cho dù là bạn bè, hay là có những cảm xúc khác, Bạch Tiêu Tiêu rất sợ hắn rời đi.
Ninh Thu Thủy nhận lấy ly rượu của cô, chậm rãi nhấp một ngụm, nói:
"Cô có biết một người lính phải làm sao mới có thể sống sót cùng đồng đội của mình trên chiến trường hay không?"
"Không phải là trốn tránh, cũng không phải là ẩn nắp."
"Nếu thua trận, tất cả mọi người đều sẽ chết." "Chỉ có chiến thắng... nhất định phải chiến thắng."
"Người chiến thắng mới có cơ hội sống sót."
"Đây không phải là sự cố chấp của tôi, tôi không có quyền lựa chọn... hoặc là nói, cô không có quyền lựa chọn."
"Từ lúc cô nhận được lá thư kia, bánh răng của số mệnh đã bắt đầu chuyên động rồi."
Hơi thở của Bạch Tiêu Tiêu trở nên dồn dập.
"Nếu như anh chết, giống như là do chính tay tôi giết anh vậy."
Ninh Thu Thủy giơ ly rượu lên. nhe nhàng cung vào ÌV rượu trong tay cô, bình tĩnh nói: “Tôi sẽ không trách cô."
Bạn cần đăng nhập để bình luận