Quỷ Xá

Chương 494: [ Mất Bò Mới Lo Làm Chuồng ] !

Chương 494: [ Mất Bò Mới Lo Làm Chuồng ] !Chương 494: [ Mất Bò Mới Lo Làm Chuồng ] !
Chương 494: Í Mất Bò Mới Lo Làm Chuông ] Khích Bác (1)
Chương 494: [ Mát Bò Mới Lo Làm Chuồng ] Khích Bác (1)
Văn Tuyết lần này rời đi rất lâu, đã hơn hai mươi phút mà vẫn chưa thấy cô ta quay lại, Ninh Thu Thủy và Bạch Tiêu Tiêu đều cảm thấy kinh ngạc.
Bạch Tiêu Tiêu hơi lo lắng.
"Liệu cô ta có gặp chuyện gì không?”
Đối với việc dẫn Văn Tuyết vượt qua cánh cửa kia, Bạch Tiêu Tiêu chỉ đơn thuần là thực hiện lời hứa của mình. Nhưng nếu trong quá trình này Văn Tuyết làm ra chuyện gì quá phận, uy hiếp đến tính mạng của bọn họ, thì cái gọi là quan hệ "đồng đội" kia sẽ tan vỡ trong nháy mắt.
Điều Bạch Tiêu Tiêu thực sự lo lắng chính là sau khi bị quỷ giết chết, Văn Tuyết sẽ tiến hóa thành một con quỷ càng thêm đáng sợi
"Chắc là không sao đâu."
Ninh Thu Thủy nhìn về hướng Văn Tuyết rời đi, ánh mắt lóe sáng.
"Phạm vi hoạt động của đám quỷ trên lầu bị hạn chế vào ban ngày. Còn về cái bẫy trong quan tài ở tầng 2.. Văn Tuyết đã từng cùng chúng ta vượt qua cái bẫy ở ngã tư chữ T, trong lòng cô ta hẳn là có tính toán."
"Không lý nào lại đi thông báo lâu như vậy, có lẽ cô ta còn ý đồ khác, chỉ là không biết rốt cuộc là muốn làm gì..."
Từng trải qua chuyện ở bên trong thế giới Huyết Môn 'Người Ngắng Đầu', bọn họ đều có án tượng sâu sắc về sự nham hiểm của Văn Tuyết, lúc này đều âm thầm đề phòng cô ta đột nhiên phản bội, bắt bọn họ làm vật hi sinh. ...
Tầng một, phòng 103. Tiền Khả Nhi ngồi xốm trước mặt Đàm Trì Hương, vừa vuốt tóc cô ta vừa dịu dàng an ủi.
Đàm Trì Hương vẫn đeo mặt nạ, nhưng nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô ta cũng có thể đoán được vừa rồi đã khóc một trận ra trò.
Hai tay họ nắm chặt lấy nhau.
"Trì Hương, không sao đâu, vừa rồi Văn Tuyết đã nói cho tôi biết tin tức quan trọng rồi... Hiện tại chỉ cần tôi lấy được chìa khóa tầng mười hai, sau đó tìm thấy văn phòng của quản lý Nghiêm, nhất định sẽ tìm thấy 'ngọn nến!"
"Chỉ cần có 'ngọn nến', tối nay chúng ta sẽ vượt qua an toàn. Đến ngày mai, chúng ta sẽ sửa nốt phần 'bãi nhốt cừu' còn lại là được!"
"Vừa rồi tôi ra ngoài xem thử rồi, công việc tu sửa của họ sắp hoàn thành rồi, phần còn lại không nhiều lắm..."
"Chờ đến ngày mai, chúng ta sửa xong khe hở cuối cùng, xe buýt sẽ đến đón chúng ta về nhà.”
Đàm Trì Hương ngước nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Tiền Khả Nhi, gật đầu thật mạnh.
"ÙmI"
Nhưng rất nhanh sau đó, trong mắt cô ta lại lộ vẻ lo lắng. "Nhưng mà Khả Nhi, trước đó chúng ta đã đến xem cửa chính rồi, cánh cửa đó đã bị quản lý Nghiêm khóa chặt, nếu chúng ta sửa xong tường mà không mở được cửa, đám quỷ trên lầu nỗi loạn thì phải làm sao?"
Ánh mắt Tiền Khả Nhi lóe lên tia sắc bén, khóe miệng nhếch lên nụ cười khiến người ta phải rùng mình. Cô ta ghé sát vào tai Đàm Trì Hương, thì thầm điều gì đó. Ánh mắt Đàm Trì Hương sáng lên.
"Được!"
"Vẫn là cô giỏi nhất, Khả Nhi!"
Khóe miệng Tiền Khả Nhi nở nụ cười đầy vẻ đắc ý. "Cô ở đây ngoan ngoãn chờ tôi về!"
"Tôi hứa, nhất định sẽ đưa cô ra khỏi đây!"
Nói rồi, cô ta còn hôn nhẹ lên trán Đàm Trì Hương.
Tiền Khả Nhi rời khỏi ký túc xá, tiện tay đóng cửa phòng lại, sau đó nghe thấy tiếng động xây tường vang lên từ phía cuối hành lang, liền lặng lẽ đi về hướng ngược lại...
Không lâu sau khi cô ta rời đi, cánh cửa phòng ký túc xá đối diện bỗng mở ra.
Văn Tuyết xuất hiện ở cửa, trên mặt vẫn còn vương nụ cười nham hiểm. Cô ta chậm rãi đi tới cửa phòng 103, chỉnh trang lại quần áo, sau đó mới giơ tay gõ cửa.
Cốc cốc cốc -
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên. Bên trong phòng im lặng một lúc, sau đó vang lên giọng nói yếu ớt của một người phụ nữ:
"Khả Nhị, là cô sao?"
Văn Tuyết đáp:
"Là tôi."
Cạch -
Cánh cửa hé mở, lộ ra nửa khuôn mặt của Đàm Trì Hương.
Ánh mắt cô ta lộ rõ vẻ chán ghét và khinh thường. Có thể thấy, những lời nói độc địa trước đó của Văn Tuyết đã gây ra tổn thương không nhỏ cho cô ta.
"Cô đến đây làm gì?"
"Có chuyện gì thì nói mau, không có chuyện gì thì tôi..."
Chưa để Đàm Trì Hương nói hết câu, Văn Tuyết đã ngắt lời:
"Tôi không rảnh cãi nhau với cô. Thấy cô đáng thương nên mới tốt bụng đến kéo cô một phen, tránh đến lúc bị bán còn giúp người ta đếm tiền."
Đàm Trì Hương nhíu mày.
"Ý cô là sao?"
Văn Tuyết khoanh tay trước ngực, liếc nhìn ra phía hành lang.
"Thời gian của tôi không nhiều, vào trong nói."
"Lát nữa mà không quay lại, có khi sẽ bị hai người kia nghi ngờ.”
Đàm [Trì Hương do dự một chút rồi đồng ý.
Một mặt, cô ta cũng tò mò về những gì Văn Tuyết muốn nói, mặt khác, sau chuyện tối qua, cô ta không khỏi có chút sợ hãi khi ở một mình, luôn cảm thấy trong phòng có gì đó không sạch sẽ. Bây giờ có thêm Văn Tuyết, ít nhiều cũng bớt âm u hơn. Văn Tuyết bước vào phòng, đóng cửa lại.
"Muốn nói gì thì nói mau."
Đàm Trì Hương nóng nảy nói.
Văn Tuyết nhướng mày, nhìn chằm chằm Đàm Trì Hương:
"Chúng ta hợp tác, cho Tiền Khả Nhi... một vó."
Đàm Trì Hương nghe vậy, sững sờ tại chỗ.
Một lúc lâu sau, cô ta mới lạnh lùng lên tiếng:
"Văn Tuyết... Cô có biết mình đang nói gì không?”
Thấy ngữ khí của cô ta thay đổi khóe miệng Văn Tuyết nhéch lên nụ cười đầy ẩn ý. "Nhìn tôi hiện tại có giống kẻ ngốc không?"
"Nhưng trong mắt tôi, cô mới chính là kẻ ngốc."
"Đàm Trì Hương... Chẳng lẽ cô thật sự tin rằng Tiền Khả Nhi sẽ đưa cô ra khỏi Huyết Môn này sao?"
Đàm Trì Hương cười lạnh.
“Tôi tin tưởng Khả Nhi."
"Kế ly gián ngu ngốc... Tình cảm giữa tôi và Khả Nhi, làm sao cô có thể..."
Chưa kịp dứt lời, Văn Tuyết đã ngắt lời.
"Đúng là yêu đương mù quáng. Nếu cô ta thực sự tin tưởng cô vô điều kiện, tại sao mỗi lần trao đổi manh mối với tôi, cô ta đều không cho cô nghe2”
Đàm Trì Hương trừng mắt:
"Đó là vì cô ấy muốn bảo vệ tôi, không muốn tôi bị cuốn vào cuộc tranh giành giữa hai người!"
Văn Tuyết bật cười.
"Bây giờ cô trông thật ngu ngốc... Thôi được rồi, tôi hỏi lại cô, tại sao khi lên lầu tìm 'ngọn nén', cô ta lại không dẫn cô theo?”
Đàm Trì Hương buông tay.
"Chuyện này còn phải nói sao?" "Bây giờ tôi như thế này, cô ấy nhất định là lo lắng cho sự an toàn của tôi nên mới không dẫn tôi theo!"
Văn Tuyết:
"Là lo lắng cho sự an toàn của cô, hay là lo lắng cô nhìn thấy những gì không nên tháy?"
"Tôi..."
Chưa để Đàm Trì Hương nói hết câu, Văn Tuyết đột ngột giật phăng chiếc mặt nạ trên mặt cô ta. Đàm Trì Hương hét lên kinh hãi.
"Cô làm gì vậy!"
Văn Tuyết cười lạnh.
"Khuôn mặt của cô chỉ bị thương thôi, mắt mũi vẫn ổn, tay chân cũng vậy, Quỷ Khí vẫn còn sử dụng được... Điều này có ảnh hưởng đến việc di chuyển sao?"
"Hoàn toàn không ảnh hưởng."
"Rõ ràng là đi thêm một người sẽ an toàn hơn, vậy mà cô ta lại nhất quyết muốn tự mình ởi, tại sao?”
"Rốt cuộc là lo lắng cho sự an toàn của cô, hay là lo lắng... cô sẽ phát hiện ra 'ngọn nén' được giấu ở đâu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận