Quỷ Xá

Chương 446: Đồng đội

Chương 446: Đồng độiChương 446: Đồng đội
Chương 446: Đồng đội
Chương 446: Đồng đội
Trên màn hình, khuôn mặt Trần Bân dừng lại ở nụ cười quái dị cuối cùng, sau đó xuất hiện những bông tuyết nho nhỏ, cuối cùng trở lại như cũ.
Trần Bân lại quay lưng về phía ống kính, như thể chưa từng quay đầu lại.
Trong phòng, hai người im lặng một lúc, sau đó Ninh Thu Thủy quay sang nhìn Triệu Nhị, nghiêm túc nói:
"Dù sao thì đây cũng là địa bàn của anh, ông ta dám đe dọa anh như vậy, anh không định làm gì sao?"
Triệu Nhị nhún vai thờ ơ.
"Nó không dám đến tìm tôi đâu... Nếu nó thực sự dám đến tìm tôi, tôi sẽ tiện tay xử lý nó giúp cậu. Nhưng loại người như vậy nhiều nhất chỉ dám mạnh miệng thôi."
Ninh Thu Thủy cười khẩy.
"Tiếc thật."
"Còn định đây quả bom hẹn giờ này cho anh cơ đáy."
Nghe vậy, Triệu Nhị nhìn Ninh Thu Thủy với ánh mắt kỳ quái.
"Thật ra... những lời này cậu không cần phải nói ra đâu."
Ninh Thu Thủy tắt video. "Vậy... anh có cho rằng người tên Trần Bân này là chân thân của Ác Mộng Lão Thái không?"
Triệu Nhị lắc đầu.
"Khả năng cao là không phải."
"Tuy nhiên... tên này chắc chắn có bí mật liên quan đến Ác Mộng Lão Thái."
"Cậu có thể điều tra hắn ta, biết đâu sẽ tìm ra manh mối gì đó."
Ninh Thu Thủy gật đầu.
"Được... cảm ơn anh."
Triệu Nhị mỉm cười, lấy một chiếc cốc giấy từ tủ đựng đồ dưới bình nóng lạnh, rót cho Ninh Thu Thủy một cốc nước âm.
"Hồi hộp à? Uống cốc nước đi."
Ninh Thu Thủy nhận lấy cốc nước, ngửa đầu uống cạn.
"Tôi đi đây."
Hắn quay người rời đi. Vừa bước ra khỏi Bệnh viện Tâm thần Hướng Xuân, hắn nhận được điện thoại của "Chuột Đồng".
Ninh Thu Thủy nhắc máy, giọng nói có phần phấn khích của "Chuột Đồng" vang lên từ đầu dây bên kia.
"Này Quan Tài... Cậu làm ăn phát đạt à?” "Gần đây được thăng chức sao?"
Ninh Thu Thủy hơi sững sờ.
"Thăng chức gì chứ? Cậu cũng biết tôi làm nghề gì mà, làm gì có chuyện thăng chức.”
"Chuột Đồng" cười hì hì.
"Tôi nhận được lệnh điều động của Viện Nghiên cứu Đặc biệt Quân đội rồi. Sau này có thể tiếp cận nhiều tài liệu hơn. Gần đây tôi có công trạng gì đâu, việc duy nhất tôi làm là điều tra "thông tin cá nhân" cho cậu. Không phải vì cậu thì vì aI2"
Ninh Thu Thủy thầm suy nghĩ.
Theo những dì đối phương nói, lần thăng chức này của "Chuột Đồng" có thể thực sự là do hắn.
"Điều hòa" đang có ý định để hắn tham gia một số dự án đặc biệt của quân đội, "Chuột Đồng", người luôn hợp tác và giám sát hắn, tất nhiên cũng sẽ có thay đổi theo.
Đang lúc Ninh Thu Thủy còn đang suy nghĩ,"Chuột Đồng" lại nói:
"Đúng rồi Quan Tài... danh tính những sát thủ La Sinh Môn mà cậu bảo tôi điều tra lần trước đã được xác nhận.”
"Tôi tìm thấy một người khá đặc biệt, tên là "Phan Giang Hải", là quan chức cấp cao của một bộ phận chính phủ. Tôi chỉ có thê tìm được rất ít thông tin về ông ta, chủ yếu là những thông tin công khai. Nếu cậu cần, tốt nhất nên xin ý kiến của quân đội, có những người... không dễ động vào."
Ninh Thu Thủy ghi nhớ cái tên này.
"Tôi biết rồi, cậu đừng lo... Giúp tôi điều tra thêm một người nữa.”
"Chuột Đồng" sảng khoái đáp:
“Nói đi."
Ninh Thu Thủy đứng bên đường, ngắng đầu nhìn xung quanh, kẹp điện thoại vào tai, châm một điều thuốc:
"Trần Bân."
"Bác sĩ tâm lý nỗi tiếng ở Kinh Đô."
"Gửi cho tôi tất cả thông tin lên quan đến ông ta... nhưng tuyệt đối đừng động vào bất kỳ hình ảnh hoặc âm thanh nào."
"Chuột Đồng" đồng ý.
Cúp điện thoại, Ninh Thu Thủy gọi taxi, trở về nhà.
Cơn mưa bên ngoài đã ngớt đi phần nào, giờ đã là buổi trưa.
Ninh Thu Thủy đang định nấu một bát mì, thêm chút ớt chưng cho ấm bụng thì nước vừa sôi, tiếng gõ cửa vang lên. Hắn định mở điện thoại xem camera giám sát, thì thấy "Máy Giặt" đã gửi tin nhắn cho mình từ lúc nào.
Tin nhắn rất ngắn gọn, chỉ nói rằng đã chuẩn bị cho hắn một số người để cùng tham gia điều tra.
Những người này đều từng tham gia vào vụ việc "Ác Mộng Lão Thái năm đó, nhưng không tham gia sâu, không bị nhắm đến nên may mắn sống sót đến ngày hôm nay. Bây giờ, họ nghe nói Ninh Thu Thủy muốn điều tra chuyện này, nên quyết định đến gặp hắn, thành lập một nhóm, tiện thể trò chuyện, biết đâu có thể cung cấp thông tin hữu ích cho hắn.
Mở cửa.
Bốn người, ba nam một nữ, đang đứng trước cửa.
Ba người đàn ông không có gì đặc biệt, chỉ có người phụ nữ có ngoại hình khá ấn tượng. Cô ta cao gây, có hình xăm màu xanh lá cây, một bên đầu cạo trọc, một bên tóc dài, thuộc kiểu người không thích thì thôi, đã thích là biến thái.
Nhìn thấy Ninh Thu Thủy, cả bón người đều hơi sững sờ.
Biểu cảm trên mặt mỗi người mỗi khác, hai người đàn ông có vẻ sợ sệt, dường như sợ hãi chàng trai trẻ thư sinh trước mặt. Người phụ nữ và gã béo ú bên cạnh cô ta thì có vẻ ngạc nhiên hơn.
"Vào đi."
Ninh Thu Thủy liếc nhìn họ, lấy từ tủ giày ra máy đôi dép lê dùng một lần, ném xuống đắt.
Bốn người lần lượt thay dép. Đến lượt gã béo, người phụ nữ đột nhiên quay lại cảnh cáo:
"Trần Nhát Long, không được cởi giày."
Trần Nhất Long trừng mắt, vẻ mặt khó chịu:
"Tại sao?"
Người phụ nữ nói:
"Với đôi chân của anh, nếu cởi giày trong nhà này, tất cả chúng tôi đều khỏi sống!"
Trần Nhất Long hừ lạnh một tiếng, có vẻ không phục nhưng cũng không dám cãi lời, ngoan ngoãn lấy từ trong túi ra một đôi bọc giày, bọc kỹ đôi giày của mình lại.
Sau khi họ vào nhà, Ninh Thu Thủy đi vào bếp tiếp tục nấu mì.
"Mọi người ăn gì chưa?” Ninh Thu Thủy vừa nấu mì vừa hỏi bốn người đang đứng ở phòng khách.
Người phụ nữ nhìn anh với ánh mắt kỳ quái:
"Anh còn biết nấu ăn à?"
Câu nói của cô ta dường như đã bào mòn hết kiên nhẫn của Ninh Thu Thủy.
Xoetl
Anh cho mì vào nồi, chỉ một phần.
"Nếu chưa ăn thì nhìn tôi ăn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận