Quỷ Xá

Chương 95: [Trường Trung Học Trường Xuân] Su:

Chương 95: [Trường Trung Học Trường Xuân] Su:Chương 95: [Trường Trung Học Trường Xuân] Su:
Chương 985: [Trường Trung Học Trường Xuân] Suy đoán về sinh lộ
Chương 95: [Trường Trung Học Trường Xuân] Suy đoán về sinh lộ
Lý do bị "Nam cười" để mắt tới Ninh Thu Thủy không rõ ràng, khả năng quá nhiều... Có thể chỉ cần vào tòa ký túc xá đó sẽ bị để mắt, cũng có thê là đã làm chuyện gì bắt nạt bạn học, thậm chí chỉ cần xuất hiện ở Trường Irung Học Trường Xuân cũng là điều kiện kích hoạt.
Nhưng bị nó để mắt tới chưa chắc đã bị giết.
Từ lời kể của người đàn ông tung niên, Ninh Thu Thủy dường như đã hiểu được chấp niệm của "Nam cười" bắt nguồn từ đâu.
"Tôi còn một câu hỏi cuối cùng... VỀ truyền thuyết "Nam cười" trong trường, ông có biết không?”
Nhắc đến "Nam cười", động tác của người đàn ông trung niên rõ ràng khựng lại.
"Là vì chuyện của "Nam cười” mà hai người đến tìm tôi sao?"
"Nếu là vậy, tôi e là phải nói lời xin lỗi với hai người, bởi vì chuyện này... tôi cũng không giải quyết được."
Ninh Thu Thủy nói:
"Thực ra tôi muốn hỏi... Nó có từng tìm đến ông không?"
Người đàn ông trung niên hơi sững sờ, sau đó chìm vào im lặng.
"Gó."
"Khi nào?”
"Khoảng nửa năm trước."
"Nó có nói gì với ông không?”
Người đàn ông trung niên lắc đầu.
Ông ta giơ tay chỉ về một hướng, Ninh Thu Thủy và Nhạc Như nhìn theo hướng tay ông ta. đó là mấy dãy giá sách ở sâu trong tầng hai thư viện.
Bởi vì chỗ đó không có cửa số, đèn cũng không bật, nên trông có vẻ tối tăm sâu hun hút.
"Nó xuất hiện ở chỗ đó..."
"Sau khi tôi phát hiện ra nó, nó liền rời đi, cũng không nói gì với tôi..."
Ninh Thu Thủy trầm ngâm gật đầu, sau đó tạm biệt người đàn ông trung niên, rời khỏi đó.
Lúc bọn họ đi, người đàn ông trung niên đứng ở cửa nói với bọn họ một câu:
"Nếu không có việc gì... thì rời khỏi trường sớm một chút."
Ninh Thu Thủy quay đầu cười cười, không tỏ ý kiến.
Nhưng khi ánh mắt hắn lướt qua cửa số tầng hai thư viện, lại hơi sững sờ.
Hắn nhìn thấy sau cửa sổ kính, thế mà lại có một người khác đang đứng.
Người nọ sắc mặt trắng bệch, làn da có chút thối rữa, đang cười toe toét với bọn họi
Nhạc Như hiển nhiên cũng nhìn thấy.
Hai người nhanh chóng rời đi.
Trên đường trở về, Nhạc Như run rây suốt dọc đường.
Cô ta cúi đầu, cho nên Ninh Thu Thủy không nhìn rõ biểu cảm của cô ta.
Nhưng nếu lúc này Ninh Thu Thủy ngồi xổm xuống, hắn nhất định có thể nhìn thấy, biểu cảm của Nhạc Như rất kỳ quái.
Cô như đang... cười.
Vừa run rấy vì sợ hãi, vừa len lén cười trộm.
Trong nụ cười đó, còn xen lẫn một tia tàn nhẫn khó tả.
"Anh Thu Thủy..."
Nhạc Như đột nhiên lên tiếng.
Ninh Thu Thủy không nhìn cô, thuận miệng đáp lại.
"Sao thế?"
"Tôi hơi đau bụng, muốn về ký túc xá đi vê sinh." "Chỗ khác trong trường cũng có nhà vệ sinh công cộng... ˆ
"Tôi biết, nhưng tôi không mang giáy."
Ninh Thu Thủy sờ sờ túi quần.
Hắn cũng không mang.
"Vậy được rồi, cần tôi đi cùng không?”
"Không cần đâu, cảm ơn anh... Dù sao cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi, anh cứ đi ăn trước đi, tôi đi vệ sinh xong sẽ đến tìm anh."
Nhạc Như lễ phép cười cười với Ninh Thu Thủy, sau đó vội vàng rời đi. Nhìn bóng lưng rời đi của Nhạc Như, vẻ mặt dịu dàng trên mặt Ninh Thu Thủy cũng dần biến mắt.
Ánh mắt hắn sâu thắm, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Bọn họ ở thư viện khá lâu, sắp đến giờ ăn trưa, Ninh Thu Thủy liền tự mình đến căn tin lầy cơm.
Hắn ngồi vào chỗ quen thuộc, không lâu sau, một người quen thuộc cũng đến ngồi.
"Này, tiểu ca, hôm nay sao không thấy chị gái kia?"
Cố Đông Thành có chút tò mò.
Trước đây đến đây ăn cơm. luôn luôn là Ninh Thu Thủy và Nhạc Như hai người.
Nhưng hôm nay, cậu ta chỉ nhìn thấy một mình Ninh Thu Thủy.
"Cô ấy về ký túc xá một lát, lát nữa sẽ đến."
"Ò„"
Cố Đông Thành gật đầu, cúi đầu ăn cơm.
"Đúng rồi Đông Thành, hỏi cậu một chuyện, máy... ngày gần đây cậu có phát hiện ra điều gì bất thường không?"
Cố Đông Thành đang ăn cơm nghe Ninh Thu Thủy nói vậy, lập tức ngắng đầu, trong mắt mang theo vài phần kinh ngac. "Bát thường á... Hình như là không có."
"Giáo viên và bạn học xung quanh đều rất bình thường."
"Sao thế?"
Ninh Thu Thủy gật đầu.
"Không có gì, ăn cơm đi."
Hắn xác nhận với Cố Đông Thành một lần.
Cố Đông Thành đã cười, nhưng không bị "Nam cười" để mắt tới.
Quả nhiên, lời đồn không thể tin hoàn toàn.
Nhạc Như cũng nhanh chóng đến căn tin, lấy cơm, ngồi xuống bên cạnh Ninh Thu Thủy ăn.
Tay cô hơi run.
Cố Đông Thành dường như đã nhận ra điều gì, đột nhiên lấy từ trong cặp ra một hộp kẹo nho nhỏ, đưa cho Nhạc Như.
"Có phải chị chưa ăn sáng không? Trước đây tôi mà không ăn sáng cũng sẽ bị chóng mặt, run tay, uống chút glucose là khỏi..."
Nhạc Như nhìn hộp kẹo Cố Đông Thành đưa tới, sững người một lúc, sau đó xua tay, nói:
"Tôi không phải chưa ăn sáng, cũng không phải chóng mặt, chỉ là... vừa nãy bị tiêu chảy nên hơi mắt sức."
Có Đông Thành bừng tỉnh đại ngộ.
Sau đó, cậu ta lại nhỏ giọng lầm bằầm một câu:
"Hoá ra con gái cũng ởi tiêu chảy sao... Ghê.”
Đương nhiên, câu này Ninh Thu Thủy và Nhạc Như không nghe thấy.
Ăn cơm xong, Cố Đông Thành về ký túc xá ngủ trưa.
Nhạc Như thì hỏi Ninh Thu Thủy:
"Anh Thu Thủy, hiện tại chúng ta cũng đã điều tra được kha khá chân tướng rồi, anh tìm được "sinh lộ” chưa?”
Ninh Thu Thủy nhìn cô một cái, hỏi ngược lại:
"Nhiệm vụ của chúng ta là gì?"
Nhạc Như nhớ lại.
"Sống sót năm ngày ở Trường Irung Học Trường Xuân."
"Vậy chúng ta phải làm sao mới có thể sống sót qua năm ngày?”
Đối mặt với câu hỏi của Ninh Thu Thủy, Nhạc Như đầu tiên là ngắn người, sau đó theo bản năng đáp:
"Trốn thoát khỏi sự truy sát của "Nam cười"."
Ai ngờ Ninh Thu Thủy lại lắc đầu.
"Sai rồi."
Nhạc Như ngớ người:
"Không... không phải sao?"
Ninh Thu Thủy chỉ chỉ cổng trường ở phía xa.
"Năm ngày này chúng ta không thể nào ra khỏi đây được, chỉ có thể ở lại trường học, trong Huyết môn, sức mạnh của "quỷ" rất khó lường, một khi nó đã quyết tâm giết một người, thì ngoài quỷ khí ra, không gì có thể ngăn cản nó."
"Huống chi là chạy trốn, trường học chỉ lớn như vậy, cô có thể chạy đi đâu?"
Nhạc Như cắn môi.
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
Ninh Thu Thủy nói:
"Muốn bình an vô sự sống sót năm ngày ở trường học, cách duy nhất chính là "Nam cười" không ra tay với chúng ta."
"Muốn làm được điều đó, cần phải thỏa mãn một trong ba điều kiện."
"Thứ nhát, tìm hiểu rõ ràng tất cả quy luật tử vong trong Huyết môn này, nhưng điều này không đáng tin cậy, bởi vì quy luật tử vong gần như chỉ có thể dựa vào mang người để thử. mà hiện tại chúng ta không còn đủ người, tiếp tục đánh cược, tình cảnh của chúng ta chỉ càng thêm nguy hiểm."
"Thứ hai, hóa giải chấp niệm của "Nam cười", tuy tôi không rõ ràng quỷ sau Huyết môn rốt cuộc là sự tồn tại như thế nào, nhưng một khi oán niệm lúc sinh thời của chúng tiêu tan, chúng sẽ không tiếp tục giết người nữa... Ít nhất mấy cánh cửa trước là như vậy, đây cũng là lý do vì sao chúng ta phải điều tra chân tướng."
Nhạc Như nghe xong, chậm rãi ngắng đầu nhìn Ninh Thu Thủy, mở miệng hỏi:
"Còn điều kiên thứ ba2" Ninh Thu Thủy thản nhiên nói ra một câu khiến Nhạc Như sởn gai ốc:
"Giết sạch... tất cả mọi người, trừ bản thân."
Bạn cần đăng nhập để bình luận