Quỷ Xá

Chương 470: Người quen

Chương 470: Người quenChương 470: Người quen
Chương 470: Người quen
Chương 470: Người quen
Đối mặt với vẻ nghi ngờ của Ninh Thu Thủy,"Máy giặt" giải thích:
"Hai ngày nữa, chờ thủ tục hoàn tất, tôi sẽ cho người đến đón cậu, sau đó sẽ dẫn cậu đi gặp những cộng sự khác. Nhưng trước đó, có một việc đặc biệt rắc rối cần phải xử lý, chính là bác sĩ Lưu..."
"Ông ta là một nhà nghiên cứu rất cố chấp, cực kỳ nghiêm túc với dự án nghiên cứu của mình. Việc tôi đưa dự án D1617 "Trần Bân" cho cậu, là một lời hứa miệng... Nhưng bây giờ, cậu lại giết chết Trần Bân khi ông ta còn chưa biết chuyện, chúng ta phải nghĩ cách đối phó với ông ta."
Nói đến đây,"Máy giặt" nhìn Ninh Thu Thủy đang trầm ngâm:
"Tôi đề nghị cậu nên tự mình nói chuyện với ông ta, xem có thể tự giải quyết vấn đề này hay không. Nếu không được, tôi sẽ nghĩ cách "bồi thường" cho ông ta theo quy trình thông thường.”
Ninh Thu Thủy gật đầu.
"Được."
Hai người nói chuyện thêm một lúc, Ninh Thu Thủy xem xét tài liệu mật mà “Máy giặt' đưa cho, sau khi xác nhận không có sai sót liền ký tên mình.
Những vấn đề liên quan đến công việc cần được giữ bí mật, không thích hợp để nói ở đây, vì vậy "Máy giặt' hẹn thời gian gặp lại với hắn, rồi đứng dậy rời đi.
"Máy giặt" vừa đi không lâu, liền có người đến phòng thẩm vấn đề thả hắn ra.
Sau đó, Ninh Thu Thủy được người này dẫn đến nơi tiếp nhận thông tin bí mật, gặp bác sĩ Lưu.
Ông ta đang nghiên cứu một sợi tóc. Ninh Thu Thủy nhìn sợi tóc trong tủ cách ly trong suốt, nó đã bị tia laser đốt cháy, nhưng không hề hắn gì.
Bác sĩ Lưu dường như không biết mệt mỏi với việc này.
Nhìn thấy Ninh Thu Thủy, ánh mắt chăm chú trên mặt ông ta biến mắt, thay vào đó là vẻ âm trầm khó coi.
Những nhân viên nghiên cứu khác trong phòng thí nghiệm thấy Ninh Thu Thủy bước vào, đều thức thời nhanh chóng thu dọn đồ đạc trên tay, rời khỏi nơi này, nhường không gian cho hai người.
Bác sĩ Lưu đi đến đối diện Ninh Thu Thủy, ngồi dựa vào góc bàn, khoanh tay trước ngực.
"Tôi muốn nghe cậu biện minh."
Ông ta lạnh lùng nói.
Ninh Thu Thủy nói:
"Lời đồn về Ác Mộng Lão Thái là giả."
Ria mép của bác sĩ Lưu giật giật dường như đang cười nhạo:
"Vậy theo cậu, những người chết vì Ác Mộng Lão Thái cũng là giả sao?"
Ninh Thu Thủy nhìn chằm chằm vào mắt bác sĩ Lưu hồi lâu, đút tay vào túi quần, cũng dựa vào góc bàn.
"Máy giặt" nói với tôi, ông rất chú tâm vào dự án nghiên cứu của mình. Tôi nghĩ đối với người như ông, đây là lời khen ngợi xứng đáng nhất, là sự khẳng định và tán dương cho công việc của ông..."
Bác sĩ Lưu nheo mắt:
"Cậu muốn nói gì?"
Ninh Thu Thủy cười cười:
"Tôi muốn nói, ông không xứng đáng với lời khen ngợi đó. Nếu ông thực sự quan tâm đến D1617 như vậy, không thể nào không phát hiện ra sau khi hắn ta bị bắt, tốc độ lan truyền của lời đồn về Ác Mộng Lão Thái đã giảm mạnh."
"À không... Ông chắc chắn đã phát hiện ra điều này, tôi nghĩ bát kỳ người bình thường nào cũng nhận ra. Nhưng tại sao nhiều năm qua, ông chưa bao giờ nghiêm túc suy nghĩ về lý do đằng sau?"
"Có vẻ như nghiên cứu của ông chỉ dừng lại ở bề mặt."
Bị nghi ngờ về chuyên môn của mình, ngực bác sĩ Lưu dâng lên lửa giận, cơ mặt co giật.
"Cậu có tư cách gì để nói ra những lời này?”
"Cậu biết những năm qua, tôi đã hy sinh những gì cho nghiên cứu không?”
"Cậu biết, tôi đã cống hiến như thế nào cho nhân loại, cho thế giới này không?"
"Cậu không biết gì cả! Cậu chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa!"
Nhìn thấy cảm xúc của bác sĩ Lưu đã bị kích động hoàn toàn, Ninh Thu Thủy lại nói:
".. Nhưng ở trấn Điều Sơn chưa từng có "Ác Mộng Lão Thái", đó chỉ là cơn ác mộng của một đám người bị nỗi sợ hãi ăn mòn tâm trí."
"Nó chưa bao giờ giết người, lại bị đỗ oan, trong khi hung thủ thực sự lại bị các người che giấu trong phòng thí nghiệm!"
Bác sĩ Lưu nghiến răng nghiền lợi nói:
"Được, cậu nói chúng tôi che giấu hung thủ, vậy cậu nói cho tôi biết, cậu dựa vào đâu để khẳng định Trần Bân chính là kẻ chủ mưu đẳng sau vụ "Ác Mộng Lão Thái"?"
"Nói suông ai mà chẳng nói được, cậu muốn đưa ra bằng chứng không?”
"Đưa ra bằng chứng đi, chuyện này tôi nhận, coi như xongÏl"
"Cậu không đưa ra được bằng chứng, tôi cho cậu biết, tôi sẽ không tha cho cậu!"
Đối mặt với vẻ hung dữ của bác sĩ Lưu, Ninh Thu Thủy nhíu mày.
“Tôi có nhân chứng."
Bác sĩ Lưu cười giận dữ:
"Thả mẹ nó cái rắm!"
"Nhân chứng?”
"Cậu tưởng tôi ngu ngốc sao?"
"Mấy kẻ kia chẳng phải đều cùng một giuộc với cậu sao?”
"Cậu nói thấy heo leo cây, bọn chúng cũng có thể gật đầu lia lịa!"
Ninh Thu Thủy im lặng. Lão già Lưu này thật sự rất khó đối phó, xem ra phản ứng của Trần Nhất Long lúc trước cũng coi như là bình thường.
Rõ ràng bọn họ hiểu rõ cái đầu Địa Trung Hải này hơn hắn.
Làm sao nói chuyện được với ông ta đây?
Ninh Thu Thủy nghĩ ngợi, Xoay người rời đi.
Không nói nữa.
Đề "Máy giặt" xử lý vậy.
Bác sĩ Lưu bước lên, túm lấy cánh tay Ninh Thu Thủy.
"Dừng lại!"
"Cậu chạy đi đâu?”
"Chay cái gì2" "Tôi nói cho cậu biết, hôm nay không nói rõ chuyện này, cậu đừng hòng đi!"
Rằàm!
Ninh Thu Thủy bẻ một cái, bác sĩ Lưu lập tức mỉm cười ngã xuống, chìm vào giác ngủ như trẻ con.
Hắn gọi điện thoại cho "Máy giặt”, báo cáo tình hình bên này, sau đó rời ổi.
Ra khỏi đó, hắn thấy Bạch Tiêu Tiêu nhắn tin cho hắn, bảo hắn đến Mê Điệt Hương, sau đó phát hiện Hồng Du cũng đang ở trong phòng Bạch Tiêu Tiêu, hai tay bưng một tách trà nóng, có vẻ hơi lo lắng. Thấy Ninh Thu Thủy bước vào, Hồng Du thở phào nhẹ nhõm.
"Cuối cùng anh cũng đến rồi!"
Ninh Thu Thủy treo áo khoác lên móc áo ở cửa ra vào.
"Sao cô lại ở đây?"
Hồng Du cười khổ.
"Chị Bạch nhận ra tôi. "
Ninh Thu Thủy liếc nhìn Bạch Tiêu Tiêu đang khoanh tay dựa tường ở phía xa, nét mặt cô có chút phức tạp.
"Tôi đã đi điều tra, hồ sơ công việc và chức vụ của cô ấy trong La Sinh Môn đã bị hủy, bên đó nói cô ấy đã chết trong cánh cửa Huyết Môn thứ tám..."
"Nếu theo quy trình bình thường, cô ta đúng là đã chết rồi."
Ninh Thu Thủy tự rót cho mình một cốc nước.
"May mà lúc đó có Triệu Nhị."
"Để "thân phận" Khách Quỷ của cô ta chết trong Huyết Môn, nhưng người thì thoát ra.”
Hắn giải thích đơn giản với Bạch Tiêu Tiêu. Thực ra, khi hắn vừa bước ra khỏi cửa, hắn đã nói với Bạch Tiêu Tiêu về Hòng Du, bây giờ Bạch Tiêu Tiêu gặp được người thật, muốn biết cụ thể chuyện gì đã xảy ra. “Tóm lại là như vậy, những gì có thể nói tôi đều đã nói rõ ràng, chị Bạch, chị tuyệt đối đừng nói với người của La Sinh Môn...”
Hồng Du mặt mày đau khổ.
Thực ra, thoát khỏi sự giám sát của La Sinh Môn, cuộc sống của cô nhẹ nhõm hơn rất nhiều So với trước đây.
Nhưng trong lòng cô cũng hiểu rõ, một khi La Sinh Môn biết cô còn sống, cô nhất định sẽ bị nhốt lại nghiên cứu như chuột bạch, đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì đáng sợ, cô không dám nghĩ đến...
Bạch Tiêu Tiêu nói: "Tôi biết rồi, cô đi đi."
Hồng Du liếc nhìn Ninh Thu Thủy, ánh mắt hơi trừng lên, như thể đang trách hắn hại chết cô.
Sau khi cô ta rời đi, Ninh Thu Thủy mới hỏi:
"Việc cô hack vào dữ liệu của La Sinh Môn... sẽ không sao chứ?"
Bạch Tiêu Tiêu lắc đầu.
"Lần này xử lý rất sạch sẽ, chủ yếu là hiện tại nội bộ La Sinh Môn đang thanh trừng kẻ phản bội, đối với những dự án đã bị bỏ hoang từ lâu, họ rất ít chú ý."
"Hai ngày nữa. tôi muốn dẫn người đó vào."
"Đây là điều kiện trao đổi."
Ninh Thu Thủy không hề ngạc nhiên về điều này.
Người khác đương nhiên sẽ không mạo hiểm mạng sống đề giúp đỡ bọn họ vô điều kiện.
"Cô ta tên là gì?"
Bạch Tiêu Tiêu nói:
"Văn Tuyết."
Nghe cái tên vừa quen thuộc vừa xa lạ này, Ninh Thu Thủy đột nhiên ngắng phắt đầu lên.
Bắt gặp ánh mắt của Bạch Tiêu Tiêu, cô khẽ gật đầu.
"Là cô ấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận