Quỷ Xá

Chương 376: [Hồi Hồn] Đánh gục

Chương 376: [Hồi Hồn] Đánh gụcChương 376: [Hồi Hồn] Đánh gục
Chương 376: [Hồi Hồn] Đánh gục
Chương 376: [Hồi Hồn] Đánh gục
Tại sao lại giết đồng đội?
Câu hỏi đầu tiên của Ninh Thu Thủy đã khiến Hồng Du hoàn toàn mắt bình tĩnh.
Cô ta tức giận đứng dậy, trừng mắt nhìn Ninh Thu Thủy, giọng nói lạnh lùng mang theo sự chất ván:
"Tôi chưa bao giờ ra tay với đồng đội, hôm nay ở bệnh viện anh cũng nhìn thấy rồi đấy, cái chết của anh ta hoàn toàn là một vụ tai nạn!" Ninh Thu Thủy không hề bận tâm đến cảm xúc kích động của Hồng Du, chỉ cười nói:
"Đúng vậy, tôi đã nhìn thấy ở bệnh viện."
Câu nói đầy ẩn ý này khiến Hồng Du sững người, khi ánh mắt cô ta chạm phải ánh mắt của Ninh Thu Thủy một lần nữa, đã có chút lảng tránh.
"Tôi đã nói rồi, cái chết của anh ta là một vụ tai nạn, nếu anh còn tiếp tục vu khống tôi, vậy thì chúng ta không cần phải nói chuyện nữa.”
Ninh Thu Thủy nhìn Hồng Du.
"Được rồi.. Đổi câu hỏi khác." "Tối hôm kia các người đã giết mười bảy người, và giấu trái tim của họ đi, phải không?"
Ánh mắt Hồng Du chuyển sang ngực Ninh Thu Thủy:
"Anh muốn trái tim2"
"Đúng vậy."
Hồng Du:
"Muốn trái tim cũng được, nhưng anh có thể đổi lấy nó bằng cái gì?"
Ninh Thu Thủy nhả ra một làn khói trắng sang một bên.
“Túi da."
"Thịt của cô đã bắt đầu thối rữa rồi... Tôi có thể ngửi thấy mùi.” Nói xong, anh ta lắc lắc điều thuốc đang cháy dở trước mặt Hồng Du.
"Mặc dù nói như vậy hơi bất lịch sự, nhưng tôi không thích hút thuốc, chỉ là mùi thối rữa trên người cô quá nồng nặc, tôi hơi chịu không nổi."
Nghe thấy những lời này, sắc mặt Hồng Du thay đổi, giống như con chuột bị giẫãm phải đuôi.
"Anh... Là anh?!"
Ninh Thu Thủy nhún vai.
"Đừng tự dát vàng lên mặt tôi, tôi không có năng lực ghê gớm như vậy."
"Đây là môt giao dich rất công bằng, cô cần một cơ thể mới, tôi cần tìm lại trái tim của mình."
"Chúng ta theo như nhu cầu của mỗi bên."
Hồng Du cười lạnh:
"Nói thì hay lắm, nhưng muốn tôi tin tưởng anh, anh phải thể hiện chút thành ý' chứ?”
Ninh Thu Thủy chậm rãi thở ra một làn khói trắng:
"Cô muốn tôi giúp cô làm gì?"
Nghe vậy, mí mắt Hòng Du giật giật.
Trong khoảnh khắc đó, rất nhiều ý nghĩ lóe lên trong đầu cô ta.
Ý nghĩ nào cũng đáng sợ, ý nghĩ nào cũng méo mó.
Khóc miệng Hồng Du: lại nhéch lên, giọng nói âm trầm:
"Giúp tôi... Ăn chút thịt đi."
Ninh Thu Thủy thản nhiên nói:
“Tôi là người ăn chay."
Hồng Du cúi đầu, nhìn chằm chằm Ninh Thu Thủy:
"Người đàn ông đạo đức giả, anh không muốn lấy lại trái tim của mình nữa sao?"
Ninh Thu Thủy nhìn Hồng Du, đột nhiên cười.
"Cô nghĩ cô có vốn liếng để uy hiếp tôi sao?"
"Tôi có rất nhiều đối tác hợp tác. nhưng cô chỉ có mình tôi." Vẻ mặt Hồng Du trở nên lạnh lùng.
"Tôi chỉ có mình anh?"
"Anh thật tự đại... Lần này chúng tôi có rất nhiều người, nhiều đồng đội như vậy, tất cả đều là bạn bè sống chết có nhau, vậy mà anh lại cho rằng tôi chỉ có thể dựa vào anh?"
Nụ cười trên mặt Ninh Thu Thủy không hề giảm bớt:
"Bạn bè sống chết có nhau?"
"Vì cô cứng miệng, không muốn tự mình nói ra, vậy thì tôi sẽ nói thay cô.”
"Từ hành động giết chết đồng đội của mình, có thể thấy cô và những người đồng đôi của cô căn bản không phải là quan hệ hợp tác, mà là quan hệ cạnh tranh."
"Mặc dù những người đồng đội của cô còn sống có thể giúp các người phân tán một phần áp lực từ sự trả thù của ma quỷ, nhưng trên thực tế ma quỷ không mạnh, chúng thậm chí còn không biết vị trí của các người, chỉ có thể mò kim đáy bể trong một thị trấn rộng lớn như vậy.”
"Trong trường hợp này, mối đe dọa từ con người lớn hơn rất nhiều so với mối đe dọa từ ma quỷ."
"Tôi nghĩ cô hẳn là đã có đươc môt số 'manh mối' mà ho không có, vì vậy cô mới mạo hiểm ra tay trước."
Ninh Thu Thủy vừa dứt lời, Hồng Du lập tức nỗi đóa:
"Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, anh ta tự sát, tự sát, không liên quan gì đến tôi!!"
"Tôi thật sự bị điên rồi, vậy mà lại tin tưởng một tên thần kinh như anh, còn chạy ra ngoài hẹn hò riêng với anh!"
Nói xong, cô ta tức giận đứng dậy, xoay người bỏ đi, dường như định kết thúc cuộc gặp mặt này.
Tuy nhiên, cô ta chưa đi được máy bước, đã nghe thấy Ninh Thu Thủy nói phía sau: "Tôi đã nói rồi, tôi đã nhìn thấy."
Hồng Du quay đầu lại, Ninh Thu Thủy giơ điện thoại lên, nhìn nụ cười trên mặt anh ta, cơn giận của Hồng Du gần như tan biến trong nháy mắt.
Lúc này, cô ta chỉ cảm thấy lạnh.
"Lấy một cái điện thoại ra dọa tôi, tưởng tôi là con nít ba tuổi sao?"
Hòng Du vẫn cứng miệng, nhưng hành động và khí thế của cô ta đã không còn như lúc nãy.
Đối mặt với một kẻ cứng đầu như vậy, Ninh Thu Thủy không hề nóng vội, hắn cát điện thoại đi, cười nhạt:
"Ban đầu tôi muốn đối xử chân thành với cô, nhưng cách hành xử của cô khiến tôi rất thất vọng, vì vậy bây giờ tôi quyết định chơi đùa với cô một chút."
"Trong điện thoại này có thể có một đoạn video bát lợi cho cô, tất nhiên cũng có thể là không có, chỉ là dùng để dọa dẫm cô thôi... Cô muốn đánh cược không?”
Hồng Du đứng yên tại chỗ.
Cô ta rất muốn cố gắng bước đi, rời khỏi đây mà không ngoảnh đầu lại.
"Cô không dám đánh cược, phải không?”
Nhìn Hồng Du đứng yên bát động, nụ cười trên mặt Ninh Thu Thủy càng lúc càng rạng rỡ, khiến Hồng Du càng nghiến răng nghiền lợi.
"Đối với cô mà nói, chỉ có hai khả năng, 50% rất cao, thực sự không muốn đánh cược sao?"
"Nếu không, cô ở lại đây sẽ phải chịu sự ràng buộc của tôi, giống như một con rối bị tôi điều khiển, cô cam tâm sao?"
Giọng nói của Ninh Thu Thủy đầy sự dụ dỗ, bề ngoài là đang khuyên đối phương đừng tin tưởng mình, nhưng hắn càng nói như vậy, Hồng Du càng cảm thấy lạnh sống lưng, không thể nhấc chân lên được.
Cô ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang cười tủm tỉm của Ninh Thu Thủy, nghiến răng ken két.
"Hãy thử tưởng tượng, những người 'bạn bè sống chết có nhau' trong miệng cô, một khi phát hiện ra một người bạn sống chết có nhau khác đã chết dưới tay cô... Cô sẽ nhận kết cục gì?"
Theo giọng điệu dụ dỗ của Ninh Thu Thủy, sắc mặt Hồng Du dần dần trở nên tái nhợt, không còn chút máu nào.
"Tôi có thể cho anh biết vị trí giấu trái tim, nhưng anh phải xóa video trong điện thoại trước mặt tôi!"
Hồng Du nhìn Ninh Thu Thủy, hơi thở nặng nề, khó khăn thỏa hiệp.
Ninh Thu Thủy đứng thẳng người.
"Được thôi... Sau khi tôi lấy được những trái tim đó."
Nói xong, hắn lại nghĩ đến điều gì đó.
"Ngoài ra, tôi muốn biết thông tin của tất cả các thành viên tham gia Huyết Môn lần này của các người."
Nghe vậy, đồng tử Hồng Du co rút lai. Huyết Môn?!
Đối phương vậy mà biết đến sự tồn tại của Huyết Môn!
Người đàn ông đứng trước mặt mình, rõ ràng chỉ là một NPC, tại sao lại biết chuyện về Huyết
"Anh...
Hòng Du há miệng, nhưng không nói nên lời.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc tột độ của cô ta, Ninh Thu Thủy nhíu mày, châm điếu thuốc thứ hai.
".. Tôi cũng không lấy thông tin của cô một cách vô ích, để đổi lại, tôi cũng sẽ tiết lộ manh mối về một nhân vật quan trọng trong nhóm của tôi." Dùng một chút, hắn mỉm CƯỜI:
"Liên quan đến sự thối rữa trên cơ thể của các người."
Bạn cần đăng nhập để bình luận