Quỷ Xá

Chương 442: Ác Mộng Lão Thái

Chương 442: Ác Mộng Lão TháiChương 442: Ác Mộng Lão Thái
Chương 442: Ác Mộng Lão Thái
Chương 442: Ác Mộng Lão Thái
Khi Ninh Thu Thủy trở về căn hộ của mình thì đã rất muộn. Sau khi rửa mặt, hắn nằm lên giường, thở dài một hơi. Những điều mà "Máy Giặt" nói với hắn vào buổi tối đã gây ra cho hắn một cú sốc lớn.
Đặc biệt là về sư phụ của hắn, người phụ nữ đã chết từ lâu trong ký ức của hắn.
Hắn không thể xác định được tình cảm của mình dành cho "Áo Liệm" là gì. Ban đầu, đó là sự kính trọng, ngưỡng mộ và biết ơn. Về sau là sự thông cảm, đau lòng, và thậm chí là một chút si mê.
Trong một nhiệm vụ đặc biệt triệt phá đường dây buôn bán ma túy, khi "Áo Liệm" mặc chiếc váy đỏ mỏng manh, tay cầm súng lao ra từ biển lửa để giải cứu hắn, Ninh Thu Thủy đã cảm nhận được từ cô ấy một sức hút và sự quyến rũ chết người mà hắn chưa từng thấy trước đây.
Người đàn ông nào mà không thích một người phụ nữ vừa tốt với mình, vừa giỏi giang lại xinh đẹp như vậy?
Tuy nhiên. khi người phu nữ quan trọng nhất trong cuộc đời hắn qua đời vì căn bệnh mà ai cũng phải trải qua, Ninh Thu Thủy đã dần học cách chấp nhận trong nỗi trống rỗng tột độ.
Có một nhà triết học từng nói, con người gặp nhau là để chia tay.
Rất nhiều chuyện cũ hiện lên trong tâm trí Ninh Thu Thủy.
Từng cảnh tượng như thước phim quay chậm, khiến hắn dàn mắt đi cảm giác buồn ngủ.
Điện thoại đột nhiên rung lên.
Mở ra, Ninh Thu Thủy thấy có hai người tìm mình.
Một là "Chuột Đồng", giờ này vẫn chưa ngủ. đang giúp hắn tìm kiếm thông tin và đã tìm thấy một số thông tin liên quan đến "Sự kiện ác mộng".
Người còn lại là Bạch Tiêu Tiêu. Tin nhắn của cô rất đơn giản, chỉ vỏn vẹn năm chữ:
"Tới nhà tôi uống rượu."
Ninh Thu Thủy xoa xoa mi tâm, hiện tại hắn cũng không ngủ được, nên quyết định ra ngoài. Gọi xe xong, hắn đi thẳng đến nhà Bạch Tiêu Tiêu.
Vừa mở cửa, Ninh Thu Thủy đã nhìn thấy người đẹp mặc bộ váy ngủ mỏng manh bằng lụa. Điều hòa trong nhà cô được bật 24/24 nên dù bên ngoài rất lạnh nhưng trong nhà lại ấm áp. Bạch Tiêu Tiêu nằm dài trên sofa, hai ngón tay xoay xoay chai rượu vang, đôi mắt mang theo vẻ mệt mỏi.
"Anh đến thật à?" Giọng cô có chút ngạc nhiên, xen lẫn một chút vui mừng.
Ban đầu, cô chỉ là không ngủ được, định bụng tự mình uống chút rượu, tiện thể nhắn tin cho Ninh Thu Thủy, không ngờ chỉ một lúc sau hắn đã đến.
Vui mừng xong, Bạch Tiêu Tiêu lập tức nhận ra rằng Ninh Thu Thủy lúc này chắc chắn cũng chưa ngủ, nên mới thấy tin nhắn của cô.
"Không phải cô rủ tôi uống rượu sao?”
"Sao giờ này anh chưa ngủ?"
"Mát ngủ."
"Anh mà cũng mắt ngủ à?"
"Ừ, chẳng phải cô cũng vậy sao?"
Ninh Thu Thủy tự nhiên nhận lấy chai rượu từ tay Bạch Tiêu Tiêu, sau đó hai người vừa uống vừa trò chuyện.
"Muộn thế này rồi, anh đang nghĩ đến ai vậy?" Bạch Tiêu Tiêu đột nhiên nhích lại gần, ngồi sát bên cạnh Ninh Thu Thủy.
Hắn hơi hoàn hồn, đáp qua loa: "Một người phụ nữ.” Bạch Tiêu Tiêu nhướng mày, khẽ hỏi: "Xinh bằng tôi không?"
Ninh Thu Thủy đáp: "Không... nhưng đánh giỏi hơn cô."
"Loại người như anh, cô ta ăn một bữa hết tám người." Bạch Tiêu Tiêu trợn mắt, giọng điệu có chút ghen tuông.
"Thật hay giả vậy?"
“Tôi còn tưởng anh đang nghĩ đến tôi chứ... Hừ, hóa ra Bạch mỗ người này tự mình đa tình rồi."
"Cạch."
Cô cụng ly với Ninh Thu Thủy, sau đó ngửa cổ uống cạn.
Ninh Thu Thủy không quan tâm đến thái độ của Bạch Tiêu Tiêu, nói: "Con quỷ định giết cô đã chết rồi, nhưng kẻ đứng sau vẫn chưa lộ diện."
Nhắc đến con quỷ ám sát mình, Bạch Tiêu Tiêu thu lại vẻ mặt đùa cợt.
"Râu Quai Nón đã nói với tôi rồi... Thật ngại quá, suýt chút nữa đã liên lụy đến các anh." Cô cảm tháy có chút áy náy.
Ninh Thu Thủy liếc nhìn cô.
"Có phải vì chuyện này mà cô mắt ngủ không?"
Bạch Tiêu Tiêu trừng mắt nhìn hắn, đôi mắt long lanh ánh nước.
"Chứ còn dì nữa?" "Chẳng lẽ tôi còn có ai khác để ý hơn sao?"
Ninh Thu Thủy đưa tay vuốt ve mái tóc của cô. Mềm mại thật.
Bạch Tiêu Tiêu khẽ "ưm” một tiếng, sau đó nhìn Ninh Thu Thủy, bỗng nhiên bật cười khanh khách.
"Thế nào, giả vờ rên rỉ có hay không?”
Ninh Thu Thủy cũng cười theo.
Sau khi cười xong, Bạch Tiêu Tiêu lại rót rượu cho Ninh Thu Thủy, sau đó áp sát vào hắn.
"Cho tôi uống." Ninh Thu Thủy có chút lúng túng.
"Anh hút thuốc rồi."
"Nhanh lên -”
"Được rồi..."
Hắn bắt chước cách Bạch Tiêu Tiêu đã làm trong quán bar hôm đó, mớm rượu cho cô.
Cho đến khi trời hửng sáng, hai người đã uống rất nhiều rượu.
Dưới đất đầy những chai rượu rỗng, Bạch Tiêu Tiêu nằm vật trong lòng Ninh Thu Thủy như một vũng bùn.
"Trời sáng rồi... Đi ngủ thôi..." Cô lắm bẩm. "Đi nào, vào phòng anh, chúng ta ngủ một giác cho đến khi nào tự dậy."
Ninh Thu Thủy gật đầu, ôm cô vào phòng ngủ.
Hai người nằm cạnh nhau, nhìn trần nhà, Bạch Tiêu Tiêu dang tay dang chân, khác xa với hình ảnh một quý cô thường ngày.
"Giá mà tất cả những kẻ xấu trong La Sinh Môn' ngày mai đều chết bát đắc kỳ tử thì tốt..." Cô bắt đầu nói mê sảng.
Ninh Thu Thủy cũng hơi say, mí mắt nặng trĩu, nửa đáp lời, nửa lắm bắm: "Tại sao cô lại muốn bọn chúng chết bát đắc kỳ tử?"
Bạch Tiêu Tiêu trở mình, vòng tay qua cổ Ninh Thu Thủy, hơi thở phả ra nồng nặc mùi rượu.
"Như vậy, chúng ta sẽ có thời gian để uống rượu mỗi ngày..."
"Uống rượu cùng nhau, ăn cơm cùng nhau, xem phim cùng nhau, cùng nhau sinh..."
Ninh Thu Thủy: "Cùng nhau sinh cái gì?"
Bạch Tiêu Tiêu vỗ nhẹ vào người hắn, sửa lời: "Cùng nhau sinh nhật."
Hai người im lặng một lúc, Ninh Thu Thủy lại mơ màng nói: "Nhưng còn Quỷ Xá nữa, chúng ta phải đến Quỷ Xá để hoàn thành nhiệm vụ mà Huyết Môn giao phó."
Nghe vậy, Bạch Tiêu Tiêu xoay người, dùng mông húc mạnh vào người Ninh Thu Thủy, khiến hắn ngã lăn ra mép giường.
"Đồ phá đám... Ngủ đi."
"Nếu tôi gặp ác mộng, nhất định là do anh đấy."
Nghe thấy hai chữ "ác mộng", cơn buồn ngủ của Ninh Thu Thủy bỗng chốc tan biến. Hắn nhớ ra điều gì đó, vội vàng lấy điện thoại ra, xem xét những tài liệu mà "Chuột Đồng" đã gửi cho mình.
Trên đó có nhắc đến một người đặc biệt, là lời khai của những người đã chết một cách bí ấn trong giấc mơ. Họ nói rằng họ đã gặp một bà lão rất kỳ quái trong mơ. Họ không thể nhìn rõ bà lão trông như thế nào, nhưng bà ta xuất hiện nhiều lần trong giác mơ của họ, luôn ẩn nắp ở những góc khuất để theo dõi họ...
Những người đó gọi bà lão đó là "Ác Mộng Lão Thái".
Họ nói rằng, mỗi lần "Ác Mộng Lão Thái" xuất hiện, bà ta lại đến gần họ hơn một chút. Điều này khiến họ vô cùng sợ hãi, nhưng lại không thể ngăn cản.
Ho đều có môt linh cảm rằng một khi "Ác Mộng Lão Thái" đến gần họ, điều gì đó khủng khiếp Sẽ xảy ra...
Sự thật đã chứng minh linh cảm của họ là chính xác.
Những người mơ thấy "Ác Mộng Lão Thái" thường chết thảm trong giấc mơ sau tối đa bảy ngày.
Nhưng cho đến bây giờ, không ai biết những người chết đó đã trải qua điều gì trong giác mơ của họ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận