Quỷ Xá

Chương 555: Hang động

Chương 555: Hang độngChương 555: Hang động
Chương 555: Hang động Chương 555: Hang động Phòng làm việc của tiến sĩ
Lưu toát ra một bầu không khí
cổ quái khó tả.
Ông ta quay lưng về phía cửa, ánh mắt nhìn Ninh Thu Thủy có chút nóng bỏng.
Ánh mắt ấy, giống như sói đói nhìn thấy thịt.
Ninh Thu Thủy hỏi:
"Nói đi, muốn tôi giúp ông làm gì?"
Tiến sĩ Lưu từng bước tiến về phía Ninh Thu Thủy, hai tay xoa vào nhau. "Chuyện Bệnh viện Số 4, tôi sẽ kiểm chứng sau... Đừng hiểu làm, tôi không phải là không tin tưởng cậu, nhưng chuyện này không thể qua loa được."
"Thực sự, tôi không ngờ cậu có thể làm đến mức này, Ninh Thu Thủy, có thể cho tôi biết chỉ tiết về việc cậu giết chết bệnh nhân Thủy tổ ở Bệnh viện Số 4 được không?”
Ông ta không trực tiếp nói ra yêu cầu của mình, mà hỏi Ninh Thu Thủy về chỉ tiết xảy ra ở Bệnh viện Số 4. Nhưng Ninh Thu Thủy trực tiếp từ chối:
"Xin lỗi, ảnh hưởng của Bệnh viện Số 4 đối với chúng tôi quá lớn. cho đến bây giờ. ký ức về những gì đã xảy ra ở đó vẫn còn hỗn loạn. Những mảnh ký ức rời rạc ấy không thể nào diễn tả bằng lời được."
Tiến sĩ Lưu nghe Ninh Thu Thủy giải thích, không biết là tin lời thoái thác của hắn, hay là thức thời không hỏi thêm nữa, liền xoay người, nói:
"Thôi được... Chuyện Bệnh viện Số 4 tôi sẽ tự mình điều tra sau. Về vấn đề của Thôi Bào, theo nguyên tắc thì không được phép giấu giếm [nghị hội], nhưng nếu cậu đồng ý giúp tôi một việc, tôi có thể mạo hiểm phá lệ một làn."
Nói đến đây, vẻ mặt tiến sĩ Lưu bỗng nhiên lô ra chút sơ hãi.
"Ninh Thu Thủy... Cậu còn nhớ, cách đây không lâu tôi đã nói với cậu, [vùng đất bí ẩn] có ba khu vực?”
"Bệnh viện Số 4 chỉ là khu vực an toàn nhất ở rìa ngoài."
Chuyện này quả thật đã xảy ra cách đây không lâu.
"Trí nhớ của tôi vẫn còn tốt lắm."
Ninh Thu Thủy nói:
"Sao vậy, ông muốn tôi đến [vùng đất bí ẩn] khác sao?"
Tiến sĩ Lưu nhìn thẳng vào hắn một lúc, chậm rãi gật đầu.
Ông ta dường như cảm thấy bát an, hai tay chắp sau lưng, đi đi lại lại trong phòng làm việc.
"Để tôi suy nghĩ... Hay là thôi vậy, để cậu đến [hang động] đó thật sự rất nguy hiểm, lỡ như cậu mất mạng, cuối cùng lại không hoàn thành nhiệm vụ, thì thật là mát cả chì lẫn chài."
Ninh Thu Thủy nhắn mạnh:
"Cách ông hình dung có chút không ồn."
"Nếu ông cô đơn, nên tìm nữ nghiên cứu viên tâm sự, cùng nhau thảo luận vấn đề học thuật, hoặc là ông có sở thích nào khác, tôi thấy nhiều bảo vệ như vậy cũng có không ít người muốn thử..." Hắn còn chưa nói hết, tiến sĩ Lưu đã trừng mắt:
"Lần này cậu thấy vui lắm sao?"
Ninh Thu Thủy thành thật nói:
"Cũng không, tôi chỉ thấy buôn nôn."
Tiến sĩ Lưu hừ lạnh, nhớ đến việc mình đang nhờ vả Ninh Thu Thủy, không chấp nhặt với hắn nữa, tiếp tục nói:
"Khu vực thứ hai của [vùng đất bí ẩn] là một hang động, không ai biết nó thông đến đâu. Nếu được... Tôi hy vọng cậu có thể đến hang động đó giúp tôi lầy một thứ."
Ninh Thu Thủy ngước mắt. lần thứ hai.
Mỗi lần Lưu đầu hói nhắc đến [hang động], vẻ mặt ông ta đều lộ ra sợ hãi.
Đối với một người từng trải như ông ta, nếu xuất hiện loại cảm xúc mà bản thân không thể khống chế, chứng tỏ nhất định đã từng có chuyện gì đó để lại bóng tối sâu đậm trong lòng ông ta.
Ninh Thu Thủy lập tức nhớ đến lời tiến sĩ Lưu từng nói với hắn, rằng bản thân ông ta cũng đã từng đến [vùng đất bí ẩn], hơn nữa, nhìn vào ngữ khí lúc đó của tiến sĩ Lưu, ông ta rõ ràng không chỉ đến Bệnh viện Số 4. Nhưng có một điều Ninh Thu Thủy vẫn không hiểu, đó là tại sao tiến sĩ Lưu đến Bệnh viện Số 4, nhưng lại không hề có dấu hiệu bị ý chí của bệnh nhân Thủy tổ ăn mòn?
Chẳng lẽ ông ta chỉ lượn lờ bên ngoài bệnh viện rồi rời đi?
Ánh mắt Ninh Thu Thủy rơi vào tiến sĩ Lưu đang tỏ vẻ bồn chồn, lúc này ông ta đang cúi đầu nghịch ngón tay, đỉnh đầu hói bóng loáng phản chiếu ánh sáng trắng.
"Ông muốn tôi lấy thứ gì?"
Bị hỏi, tiến sĩ Lưu ngắng đầu lên, trong mắt là vẻ hoang mang mà Ninh Thu Thủy chưa từng thấy.
"Tôi, tôi không biết!"
Câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của Ninh Thu Thủy.
Nhìn thấy tiến sĩ Lưu trở nên bát an và sợ hãi, Ninh Thu Thủy tiếp tục hỏi:
"Trước kia ông đã từng đến [hang động] đó sao?”
Nghe thấy câu hỏi này, tiến sĩ Lưu nắm chặt hai tay, hàm răng nghiền chặt.
"... Đúng vậy."
Chữ "đúng vậy" gần như là bị nghiền ra từ kẽ răng.
Ông ta dường như nhớ lại điều gì đó, cả người càng thêm bồn chồn.
"Vậy, ông đã đánh rơi [thứ gì đó quan trọng] ở đó sao?"
Tiến sĩ Lưu đi đi lại lại trong phòng, lặp ởi lặp lại:
"Tôi thật sự đã đến đó, tôi chắc chắn!"
"Nhưng tôi không nhớ rõ chuyện đó xảy ra khi nào, tôi chỉ nhớ rằng, lúc đó có một thứ rất quan trọng bị rơi vào trong hang động!"
Thấy tiến sĩ Lưu quá kích động, Ninh Thu Thủy liền chuyền chủ đề:
"Đổi câu hỏi khác đi, lúc đó tại sao ông lại đến đó? Là để điều tra gì sao?" Tiến sĩ Lưu đột nhiên đứng im, cúi đầu suy nghĩ:
"Lúc đó... Lúc đó... Để tôi nghĩ xem..."
Ông ta dường như đang đau khổ, rõ ràng là một chuyện rất quan trọng, nhưng lại không thể nào nhớ ra, như thể có một lớp màng mỏng ngăn cách, mỗi lần đều sắp xé rách được, nhưng lại thất bại.
Ninh Thu Thủy cũng không cắt ngang suy nghĩ của tiến sĩ Lưu, hắn quan sát biểu cảm của đối phương, trong lòng biết rằng, tiến sĩ Lưu tuy đã sống sót trở về, nhưng ít nhiều vẫn bị [vùng đát bí ẩn] ảnh hưởng. Cuối cùng, sau gần nửa giờ sắp xếp suy nghĩ, tiến sĩ Lưu vẻ mặt dữ tợn, nói với Ninh Thu Thủy:
"Tôi nhớ ra rồi... Tôi nhớ ra rồi!"
Ông ta kích động, thở hỗn hến.
"Bởi vì tôi đã đánh rơi thứ rất quan trọng trong hang động đó!"
"Tôi phải đi lấy nó!"
Ninh Thu Thủy:
"Ông ta đã đánh rơi thứ gì?"
Tiến sĩ Lưu mặt mày cứng đờ.
"Tôi... Tôi... Tôi không nhớ..." "Nhưng cậu phải tin tôi, phải tin tôi!"
“Thứ đó cực kỳ quan trọng!"
Ông ta đột nhiên bước đến trước mặt Ninh Thu Thủy, nắm lầy cánh tay hắn, lắc mạnh:
“Tóm lại... Tôi hy vọng cậu có thể giúp tôi lấy lại nó!"
Ninh Thu Thủy lắc người, dễ dàng thoát khỏi tiến sĩ Lưu, sau đó tổng kết:
"Tiến sĩ, ông đừng vội, để tôi sắp xếp lại đã — trước kia ông đến hang động đó, là vì ông cảm thấy mình đã quên một thứ rất quan trọng ở đó, cho nên ông đến tìm kiếm, nhưng sau khi trở về, ông lại phát hiện mình đã đánh rơi một thứ quan trọng khác ở đó, phải không?"
Tiến sĩ Lưu gật đầu lia lịa.
"Đúng, đúng, đúng!”
"Chính là như vậy!"
Ninh Thu Thủy hỏi thẳng vào vấn đề:
"Vậy, ông còn nhớ mình đã đến hang động đó tổng cộng bao nhiêu lần không?"
Tiến sĩ Lưu nghiêm túc suy nghĩ, trả lời:
"Ba lần... Không, có lẽ là bốn lần, tôi không nhớ rõ."
"Chuyện xảy ra bao lâu rồi?"
"Khoảng mười năm trở lại đây. theo án tương của tôi. lần đầu tiên tôi đến đó, tôi còn chưa phải là quản lý của phòng nghiên cứu bí ấn."
"Vậy, ông còn nhớ lần đầu tiên ông đến đó là vì lý do gì không?”
Nghe thấy câu hỏi này, tiến sĩ Lưu đột nhiên tức giận:
"Tát cả là do tên quản lý lúc đó, hắn đã lừa tôi!"
"Hắn lừa tôi, hắn nói ra ngoài hóng gió một chút, không có nguy hiểm gì, hắn đã đến đó rất nhiều lần..."
Ninh Thu Thủy dường như đã hiểu.
"Cuối cùng hắn không quay về. phải không?" "Chỉ có ông trở về, sau đó ông trở thành quản lý ở đây."
Trên trán tiến sĩ Lưu ứa ra mồ hôi lạnh.
"Đúng vậy..."
"Hắn đã ở lại đó!"
Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của tiến sĩ Lưu, Ninh Thu Thủy thăm dò:
"Hắn chết rồi sao?"
Mồ hôi chảy xuống trán tiến sĩ Lưu.
Ông ta như đang thất thần, không biết đang nghĩ gì.
"Tôi không biết, hắn hẳn là... Chết rồi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận