Quỷ Xá

Chương 394: [Hồi Hồn] Con cừu trong chuồng cù

Chương 394: [Hồi Hồn] Con cừu trong chuồng cùChương 394: [Hồi Hồn] Con cừu trong chuồng cù
Chương 394: [Hồi Hồn] Con cừu trong chuông cừu
Chương 394: [Hồi Hồn] Con cừu trong chuồng cừu
Nghe thấy đối phương nói người "hồi hồn" mười hai năm trước có tất cả ba người, Ninh Thu Thủy sững người.
Hắn cần thận đánh giá người đàn ông thối rữa đang nằm trên giường, xác định đối phương không hề nói đùa.
"Có tất cả ba người 'hồi hồn'?"
"Người thứ ba là ai, Phương Sơn?" Tôn Tuấn nằm trên giường nói:
"Không phải cậu ta."
Tôn Tuần nở nụ cười bí ẩn:
"Để tôi nói cho cậu nghe về 'hồi hồn'."
" Cậu có thể tìm được đến đây, lại chắc chắn tôi là sư phụ của Phương Sơn, vậy thì các người hẳn là biết một trong những công dụng của 'hồi hồn, chính là giúp người sắp chết kéo dài mạng sống."
"Trong thuật khâu xác "hồi hồn', có hai thứ rất đặc biệt."
"Một là thịt, hai là 'bình'.”
"Cái gọi là thịt chính là tim người, còn 'bình' là chỉ người không có tim nhưng vẫn có thể sống."
"Cho dù thịt thối rữa đến mức độ nào, chỉ cần có thể cho vào trong một 'bình', là có thể kéo dài mạng sống thêm mười hai năm.”
Nghe đến đây, Ninh Thu Thủy nhíu mày.
"Mười hai năm trước, trong thị trấn Hoàng Hôn, một 'bình' đã chứa ba 'thịt2"
Tôn Tuấn:
"Hoặc là... trong thị trấn xuất hiện ba 'bình:."
Ninh Thu Thủy: "Người khâu xác có phương pháp tìm kiếm 'bình' riêng biệt nào không?”
Tôn Tuấn:
"Đương nhiên, nhưng 'bình' cũng chia làm thật và giả, có những thứ thoạt nhìn là 'bình, nhưng thực chất lại là giả."
"Bình giả đương nhiên cũng có thể chứa thịt, nhưng mà... thịt: chứa trong bình giả tốc độ thối rữa sẽ rất nhanh."
"Cậu chính là một 'bình' giả, cậu hiểu ý tôi chứ."
Ninh Thu Thủy như có điều suy tư, hắn lại hỏi:
"Giả sử tôi tìm được trái tim ban đầu của mình. đăt lai vào vi trí cũ, có phải tôi sẽ sống lại hay không?”
Trên mặt Tôn Tuấn lộ ra nụ cười kỳ quái:
"Không."
"Cậu chỉ có thể moi tim của một người sống, rồi đặt vào trong cơ thể mình thì mới có thể 'sống' lại được."
Ninh Thu Thủy:
"Vậy thì hắn ta sẽ thay thế tôi?"
Tôn Tuấn:
"Thằng nhóc Phương Sơn nói với cậu như vậy sao?”
"Đúng vậy, anh ta lừa tôi sao?" "Cũng không phải... nhưng mà, tôi đã lừa cậu ta."
Nụ cười của Tôn Tuấn trở nên đáng sợ.
Trên thực tế, với tình trạng thối rữa hiện tại của hắn ta, cho dù nở nụ cười hiền lành ám áp đến đâu, thì trông cũng thật dữ tợn đáng sợ.
"Nếu cậu móc tim của một người sống ra, sau đó nhét nó vào trong lòng ngực của mình, thì đúng là hắn ta sẽ 'sống' lại trong cơ thể cậu, cậu có thể nghe thấy giọng nói của hắn ta, có lẽ nó sẽ gây ra một chút ảnh hưởng đến tinh thần của cậu, nhưng mãi mãi không thể nào khống chế được cơ thể câu." "Cậu vẫn là cậu."
Ninh Thu Thủy nói:
"Ông lừa dối Phương Sơn là vì sợ anh ta đi vào con đường làm lạc, nhưng hiện tại Phương Sơn không hề đi vào con đường làm lạc, còn bản thân ông thì lại phá vỡ nguyên tắc của chính mình."
Tôn Tuấn:
"Cậu lại sai rồi."
Một ngón tay của hắn ta khẽ động đậy, trông có vẻ rất tốn Sức.
"Năm đó nguyên nhân tôi nói với Phương Sơn như vậy, là bởi vì sư phụ của tôi cũng đã nói với tôi như vây." "Lúc đó tôi vô cùng tin tưởng điều đó."
"Nhưng mà, mười hai năm qua, tôi mới phát hiện ra đó chỉ là lời nói dối của sư phụ lừa gạt tôi, nhưng cũng không thể nói là sư phụ của tôi cũng bị lừa gạt...”
Nói đến đây, trong miệng Tôn Tuấn thốt ra một sự thật khiến Ninh Thu Thủy cảm thấy lạnh sống lưng:
"Nhóc con, cậu có biết... thực ra có thể kéo dài mạng sống không chỉ có 'bình, mà thịt cũng có thể."
Sau khi Tôn Tuấn nói ra câu này, Ninh Thu Thủy như bị sét đánh trúng, đồng tử co rút lại trong nháy mắt.
Thịt.. cũng có thể dùng để kéo dài mạng sống?
Trong nháy mắt, hắn liền liên tưởng đến trái tim đã thối rữa trong lồng ngực mình.
Trái tim của Trần lão, chẳng phải là đang kéo dài mạng sống bằng "thịt" sao?
Tôn Tuấn lại cười.
Nụ cười trên mặt ngoài sự đáng sợ, còn xen lẫn vài phần điên cuồng đáng sợ:
"... Bây giờ mới nhận ra sao?”
"Thịt cũng có thể kéo dài mạng sống đấy, thịt cũng có thê..."
"Cậu có thê tìm được tôi, chứng tỏ cậu vẫn có chút bản lĩnh, vậy cậu thử đoán xem tôi biết được điều này như thế nào?”
Trong làn khói thuốc, mí mắt Ninh Thu Thủy bắt đầu giật giật, ngón tay đang kẹp thuốc lá bắt động, dường như đã cứng đờ.
",.Ô Mười hai năm trước, người 'hồi hồn' thứ ba trong thị trấn, chính là dựa vào tthịt để kéo dài mạng sống đến bây giờ?"
Tôn Tuần nói:
"Đúng vậy."
Ninh Thu Thủy nhìn thẳng vào mắt hắn ta, chỉ một lát sau liền nói:
"Ông đang lừa tôi."
"Một trái tim chỉ có thể kéo dài mạng sống được một ngày."
"Một năm cần 365 trái tim, nếu có người dựa vào trái tim để kéo dài mạng sống 12 năm, vậy thì cần đến hơn 4000 trái tim, thị trấn nhỏ này có bao nhiêu người chứ, ba vạn, hay là năm vạn?”
"Cho dù là mười vạn người, thì 4000 sinh mạng này cũng tuyệt đối không phải là con số nhỏ."
"Mỗi ngày đều có một người chết vì tai nạn, chẳng lẽ ngày nào cũng có thể xảy ra tai nạn sao?"
"Cho dù cảnh sát của thị trấn Hoàng Hôn có ngu ngốc đến đâu, cũng phải phát hiện ra vấn đề chứ!"
"Người dân trong thị trấn cũng vậy."
Người đàn ông thối rữa nằm trên giường thu lại nụ cười trên mặt, tinh thần có chút bắt ổn.
"Đúng vậy, đúng vậy...
"Bọn họ sớm nên phát hiện ra rồi..."
Tôn Tuấn lâm bẩm, lại giống như bị ma nhập:
"Tôi đã làm những gì thế này...”
"Tát cả đều là do lòng tham nhát thời của tôi mới biến thành ra nông nỗi này..."
"Nhưng mà đã không còn ai có thể ngăn cản hắn ta nữa rồi..."
Ninh Thu Thủy rít một hơi thuốc, chịu đựng mùi hôi thối tiến lại gần Tôn Tuấn.
"Ông đang nói gì vậy?"
Tôn Tuấn hoàn hồn, thần sắc dần ổn định trở lại, tiếp tục nói:
"Tôi nói cho cậu nghe về công dụng thứ hai của 'hồi hồn' vậy... người khâu xác có thể thông qua phương thức này để có đươc sức manh mà con người không thể nào khống chế nỗi."
",.., ĐỨC người có hạn, càng tiếp xúc với 'quỷ dị' trên thế giới này, thì càng phát hiện ra muốn có được sức mạnh cường đại, thì phải gia nhập vào chúng."
"Dựa vào 'bình' để hồi hồn một lần, chỉ có thể kéo dài mạng sống thêm mười hai năm, ngoài ra, đối với việc tăng cường sức mạnh của người khâu xác căn bản là không có tác dụng gì, nhưng 'hồi hồn' bằng thịt: thì khác, một khi có người 'hồi hồn' bằng thịt, sức mạnh mỗi ngày đều sẽ tăng lên một bậc theo số lần ăn thịt..."
"Điểm yếu duy nhất chính là. nếu như có một ngày hắn ta không ăn thịt, thì trái tim sẽ hoàn toàn thối rữa."
"Có lẽ cậu không hiểu rõ lắm, một người khâu xác 'hồi hồn' bằng cách ăn thịt trong mười hai năm, hắn ta sẽ mạnh đến mức nào... ˆ
Nói đến đây, trong đôi mắt trũng sâu của Tôn Tuấn lộ ra một tia sợ hãi, tinh thần lại trở nên hoảng loạn:
"Lúc đó... lúc đó tôi chỉ muốn sống sót..."
"Nhưng không ngờ tới... tôi lại tự tay tạo ra một con quỷ đáng sợ như vậy!"
"Là tôi đã hủy hoại thị trấn Hoàng Hôn... là tôi đã hủy hoại nơi này...”
"Tôi... xin lỗi sư phụ..."
"Mọi người đều sẽ chết trong thị trần này..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận