Quỷ Xá

Chương 66: [ Đưa Tin] Camera Giám Sát

Chương 66: [ Đưa Tin] Camera Giám SátChương 66: [ Đưa Tin] Camera Giám Sát
Chương 66: [ Đưa Tin ] Camera Giám Sát Chương 66: Í Đưa Tin ] Camera Giám Sát
Sau phút phấn khởi ban đầu, nhìn thấy sắc mặt Ninh Thu Thủy và Hứa Cương nghiêm trọng, mọi người cũng dần lấy lại bình tính.
Liễu Mông dè dặt hỏi:
"Sao vậy? Có gì không ỗn sao?"
Ninh Thu Thủy chỉ vào bức thư trên bàn, nói:
"Chúng ta đưa thư không dính máu cho "người" phía sau cánh cửa, họ đưa lại cho chúng ta thư nhuốm máu. Nếu đây là quy tắc cố định, vậy có nghĩa là chúng ta không có nhiều cơ hội giao tiếp với "phụ nữ" sau cánh cửa, bởi vì "phụ nữ" không thể nhận thư dính máu.”
"Thư không dính máu trên tay chúng ta sẽ sớm hét thôi."
"Xem ra quy tắc lần này rất khắt khe, chúng ta không có nhiều cơ hội để giao tiếp với "đàn ông” và "phụ nữ” sau cánh cửa."
"Hơn nữa, mỗi bức thư chỉ có thể sử dụng một lần, nên mỗi lần sử dụng đều rất quan trọng!" Hạng Oánh lại kêu lên:
"Tôi cảm thấy nữ y tá kia chắc chắn có vấn đề!"
"Biết đâu chính cô ta là kẻ giết người, nếu không tại sao lại sợ số 6 tiết lộ điều gì đó?"
"Chỉ một bức thư thôi mà đã khiến cô ta hoảng sợ đến mức tự cắt móng chân, chẳng phải rất đáng ngờ sao?"
Hứa Cương lắc đầu.
"Đâu có đơn giản như vậy?"
"Cô nói đúng một chỗ, đó là nữ y tá kia nhất định biết điều gì đó, thậm chí là biết cả sự thật... Nhưng cá nhân tôi cho rằng, hung thủ không phải là cô ta." "Bức thư số 9 có nhắc đến một người khác, tuy hiện tại chúng ta chưa biết người đó là nam hay nữ, nhưng chắc chắn có liên quan đến hung thủ!"
Lời anh ta vừa dứt, Tạ Thành cũng đứng dậy, nhìn chằm chằm vào đôi chân nhuốm máu trên bàn, không khỏi rùng mình một cái.
"Tôi, tôi bổ sung thêm một chút...”
Anh ta cắn răng nói.
"Tôi cảm thấy số 6 kia có vấn đề. À... ý tôi không phải là bản thân Tạ Thành tôi, mà là số 6 sau cánh cửa sắt ấy. Tinh thần hắn ta có vẻ không bình thường, lại còn biến thái nữa, liệu có khả năng..."người"” này là do Huyết môn có tình cài vào để đánh lạc hướng chúng ta, hắn ta chẳng biết gì cả, chỉ giả vờ như mình biết chuyện gì đó, khiến chúng ta lãng phí những bức thư quý giá vào hắn ta?"
Mọi người kinh ngạc nhìn Tạ Thành.
Ninh Thu Thủy cũng có chút bát ngờ, thầm nghĩ những người lần này cũng không phải đều là kẻ ngốc.
Góc nhìn của Tạ Thành rất tốt.
Số 6 kia hoàn toàn có khả năng làm ra chuyện như vậy. "Vậy... chúng ta đưa bức thư dính máu và đôi chân này cho hắn ta sao?"
Lưu Thừa Phong gãi đầu.
Nếu như ở cánh cửa trước, anh ta còn có thể dựa vào lẽ thường để suy đoán, vậy thì ở cánh cửa này, anh ta hoàn toàn mù tịt, chẳng biết gì cả.
Có thể nói, độ khó của cánh cửa này đối với Lưu Thừa Phong còn cao hơn cả cánh cửa trước.
Trên thực tế, rất nhiều người cũng rơi vào tình trạng như vậy.
Điều tra phá án là việc của cảnh sát, họ chưa từng làm, cũng chẳng có manh mối nào. Ninh Thu Thủy cũng vậy, hắn chưa từng tham gia phá án, chỉ có thể dựa vào những thông tin ít ỏi hiện có để suy đoán.
"âu quai nón, anh đi đưa bức thư này cho số 7,"Lý Phi Noãn, cha của nạn nhân". Nhưng không cần đưa đôi chân kia cho hắn ta."
Ninh Thu Thủy suy nghĩ một chút, đưa bức thư dính máu số 9 cho Lưu Thừa Phong.
Lưu Thừa Phong ngơ ngác.
"Bức thư này cho Lý Phi Noãn sao?"
Ninh Thu Thủy nói:
"Đúng vậy." "Ban đầu, tôi muốn thăm dò thái độ của bác sĩ, nhưng vấn đề là chúng ta không biết vị bác sĩ kia là "đàn ông” hay "phụ nữ”, chỉ dựa vào tên thôi thì rất mạo hiểm."
Liễu Mông rụt rè hỏi:
"Vậy, chúng ta không đưa thư cho số 6 "Nhạc Cửu, bệnh nhân” sao?”
"Chẳng phải bức thư và đôi chân kia là do số 1 viết cho số 6 sao?"
Ninh Thu Thủy đáp:
"Đúng là số 1 viết cho số 6, nhưng nếu đưa bức thư này cho hắn ta, chúng ta sẽ không điều tra được gì thêm." "Anh đưa đôi chân cho hắn, hắn ta sẽ gửi lại thư, hoặc tiếp tục yêu cầu, hoặc là im lặng không nói."
"Anh không đưa đôi chân cho hắn, hắn nhất định sẽ tiếp tục uy hiếp, yêu cầu."
"Dù thế nào, khả năng chúng ta khai thác được thông tin hữu ích từ hắn ta cũng rất thấp, tạm thời không cần lãng phí thời gian.”
"Quan trọng nhất là, chúng ta không biết số 6 kia là "đàn ông" hay "phụ nữ”.”
"Tuy dựa vào biểu hiện, hắn ta rất giếng một tên "đàn ông" biến thái nhưng chúng ta không có bằng chứng rõ ràng, nên tốt nhất là không nên mạo hiểm."
"Còn vấn đề gì nữa không? Không có thì râu quai nón đi đưa thư đi."
Mọi người nhìn nhau, lắc đầu.
Đa số bọn họ đều đang tối như tơ vò, chẳng hiểu gì cả. Giờ phút này, thấy có người đứng ra dẫn dắt, còn rất ung dung bình tĩnh, nên đều muốn đi theo cho an toàn.
Lưu Thừa Phong đương nhiên tin tưởng Ninh Thu Thủy tuyệt đối, không chút do dự nhận lấy bức thư, đi thẳng đến cánh cửa số 7,"Lý Phi Noãn, cha của nạn nhân”.
Đứng trước cửa sắt, anh ta hít sâu một hơi, học theo Ninh Thu Thủy, giơ tay gõ nhẹ ba cái.
Đông đông đồng ——
Ô cửa được mở ra, lộ ra một người đàn ông mặt mày trắng bệch!
Khuôn mặt người đàn ông có đầy đủ ngũ quan, rất bình thường, nhưng lại toát ra vẻ âm trầm đến rợn người
Hắn ta nhìn bức thư Lưu Thừa Phong đưa tới, mỉm cười.
Nhưng khi hắn ta mở miệng, bên trong lại không có răng, cũng không có lưỡi, chỉ có một mảng đỏ lòm như máu. Nhận lấy bức thư dính máu, rất nhanh, người đàn ông đưa lạ một bức thư khác cũng nhuộm máu tươi.
Sau đó, hắn ta đóng ô cửa lại.
Lưu Thừa Phong thở phào nhẹ nhõm.
Tuy biết quá trình này không có gì nguy hiểm, nhưng anh ta vẫn cảm thấy lạnh sống lưng.
Anh ta rất sợ người đàn ông kia đột nhiên thò tay ra túm lấy, kéo anh ta vào trong cánh cửa sắt!
Trở lại chiếc bàn sắt, mọi người cùng nhau mở bức thư nhuốm máu ra...
10. [ Tôi không biết anh muốn cảnh báo tôi điều gì, nhưng tôi nhất định sẽ tìm ra kẻ đã giết con trai tôi, tự tay lấy mạng hắn! ]
[ Tôi nghi ngờ là nữ y tá kia đã ra tay, chỉ có cô ta là thường xuyên tiếp cận vợ con tôi. Còn tôi và bác sĩ Vương là bạn bè thân thiết, hắn ta sẽ không làm chuyện có lỗi với tôi, cũng không có lý do gì để giết con trai tÔi. ]
[ Bệnh viện chắc là có camera giám sát chứ? Sao không xem camera thì biết ngay ai là hung thủi ]...
Bức thư số 10 được viết rất dài. Mọi người đọc xong, ánh mắt đều đồng loạt đổ dồn vào hai chữ "camera giám sát'Ì
"Bệnh viện có camera, chúng ta có thể thông qua việc đưa thư, yêu cầu người phía sau cánh cửa kiểm tra camera giám sát, vậy chẳng phải chân tướng sẽ rõ ràng saol”
Giữa những tiếng xôn xao bàn tán, Hứa Cương đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vội vàng lấy bức thư của viên cảnh sát ra.
Đó là bức thư số 6.
Đông Tước, viên cảnh sát kia, dường như cũng muốn xem camera giám sát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận