Quỷ Xá

Chương 485: [Mất bò mới lo làm chuồng] Nhạ

Chương 485: [Mất bò mới lo làm chuồng] NhạChương 485: [Mất bò mới lo làm chuồng] Nhạ
Chương 485: [Mất bò mới lo làm chuông] Nhạc Tùng kỳ quái
Chương 485: [Mất bò mới lo làm chuồng] Nhạc Tùng kỳ quái
Lời nhắc nhở của Đường Hữu Xuân khiến mọi người trong phòng giật mình, nhìn thấy ông ta ra vẻ như lâm đại địch, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên căng thẳng.
Bên ngoài cửa... rốt cuộc là có thứ gì, lại có thể khiến ông ta lo lắng như vậy?
"Bên ngoài cửa là cái gì? Quỷ sao?" Mọi người đều nắm chặt Quỷ Khí trong tay, nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
"Ở đầu hành lang bên ngoài... Là một, một người phụ nữ không mặc quân áo!"
Giọng Đường Hữu Xuân run rẫy.
Ông ta đã gặp quỷ rất nhiều lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy, vẫn sẽ cảm thấy hồi hộp, sợ hãi.
Cộc—
Cộc—
Tiếng bước chân ngày càng đến gần, gần như giẫm lên trái tim của mọi người, khiến họ không thở nỗi. Quỷ Khí trong tay bọn họ... thực sự có thể chống đỡ được lệ quỷ trong Huyết Môn này sao?
Ngay khi họ đang thấp thỏm lo lắng, người phụ nữ không mặc quần áo kia đã xuất hiện trước cửa.
Những mảng cơ bắp đỏ tươi lộ ra ngoài khiến người trong phòng hoảng sợ, hàm răng trắng như tuyết của nó càng thêm đáng sợ, hai con ngươi lộ ra ngoài tràn đầy oán độc.
"Chạy!"
Đường Hữu Xuân đứng gần nó nhất, không kịp suy nghĩ nhiều, thấy con quỷ trước mặt đang nhìn chằm chằm vào mình, ông ta lập tức vung chiếc đồng hồ bỏ túi trong tay ra, sau khi bị đồng hồ bỏ túi đánh trúng, cơ thể con quỷ đầu tiên là dừng lại, sau đó chậm rãi lùi lại, trở về vị trí ban đầu.
Ninh Thu Thủy và những người khác thấy vậy, lập tức chạy theo Đường Hữu Xuân xuống lầu!
Đã có Đường Hữu Xuân sử dụng Quỷ Khí, vậy nên họ có thể tiết kiệm cơ hội quý giá này, mọi người chạy như điên, không dám quay đầu lại, mặc dù đã chạy được máy chục mét, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt đáng sợ đang nhìn chằm chằm vào sau lưng.
Đáng tiếc, bọn họ không quay đầu lại, nên không nhìn thấy nụ cười tàn nhẫn trên mặt con nữ QUÝ...
Chạy một mạch xuống phòng nghỉ, mọi người thở hỗn hến, sắc mặt trắng bệch.
Sau khi điều chỉnh lại hơi thở, Văn Tuyết nhìn lướt qua mọi người, nói:
"Tôi muốn đi vệ sinh."
Nói xong, cô nàng cũng không quan tâm đến mọi người, đi thẳng về phía nhà vệ sinh công cộng.
Nơi này cách ký túc xá của họ khá xa. Không lâu sau, từ một lối vào khác của phòng nghỉ vang lên giọng nói châm chọc của Đàm Trì Hương:
"Ô, mọi người thật là nhàn nhã nhỉ, đã vào Huyết Môn rồi mà còn có tâm trạng tập thể dục, quả nhiên, tâm lý tốt thì khác hẳn."
Mọi người đều có thể nghe ra sự mỉa mai trong lời nói của cô ta nhưng căn bản chẳng ai thèm để ý.
Thấy mình bị lờ đi, trên mặt Đàm Trì Hương hiện lên vẻ tức giận, nhưng rất nhanh đã bị một giọng nói khác cắt ngang:
"Mọi người gặp quỷ ở trên lầu à?"
Người nói là Tiền Khả Nhi vừa mới ngủ dậy.
Trong tay cô ta cầm một chiếc lược, đang chải mái tóc rối bù của mình.
Đường Hữu Xuân nhìn bộ dạng thích xem náo nhiệt của Tiền Khả Nhi, cười lạnh nói:
"Không gặp quỷ, đang tập thể dục thôi."
Ông ta ra vẻ 'tôi không muốn nói chuyện với cô', Tiền Khả Nhi cũng không tức giận, chỉ cười khẩy một tiếng, rồi không nói gì nữa.
Không lâu sau, Văn Tuyết cũng quay lai. cô nàng lắc lắc nước trên tay, sắc mặt đã tốt hơn so với lúc trước.
"Được rồi, mọi người đã đến đông đủ, chúng ta tiếp tục làm việc thôi."
"Nhiệm vụ giới hạn trong năm ngày, chúng ta ít người, người còn lại thì làm nhiều hơn một chút, tăng tốc độ lên, cố gắng hoàn thành trong ba ngày...
Tiền Khả Nhi nói, rồi cầm gạch, trét xi măng, đi về một hướng.
Mọi người đều im lặng.
Lúc này, ánh mắt Ninh Thu Thủy thỉnh thoảng lại liếc nhìn Nhạc Tùng, có lúc, hắn phát hiện Đường Hữu Xuân cũng đang nhìn Nhạc Tùng, trong ánh mắt dường như mang theo một tia kiêng kị, khoảnh khắc hai người chạm mắt nhau, Đường Hữu Xuân vừa gãi lưng, vừa cười gượng gạo.
Thời gian làm việc buổi chiều trôi qua rất nhanh, sắc trời bên ngoài dần tối, mọi người kéo theo thân thể mệt mỏi đầy mồ hôi đến nhà ăn.
Đèn trong nhà ăn sáng trưng, mùi thức ăn đã sớm tràn ngập khắp sảnh.
Mọi người làm việc chân tay cả ngày, đã sớm đói bụng.
Lần này, họ không chia thành ba nhóm nhỏ, mà cùng nhau lấy cơm rồi ngồi xuống ăn ngấu nghiền.
Đang ăn, Nhạc Tùng đột nhiên hỏi bằng giọng điệu ẻo lả:
"Chúng ta làm việc cả ngày, cũng không thấy ai vào tòa nhà này, mọi người nói xem... thức ăn này là ai nấu nhỉ?"
Văn Tuyết cười nói:
"Cứ ăn đi, còn quản ai nấu làm gì?"
"Cho dù là quỷ nấu, anh có ăn hay không?”
Nhạc Tùng nghe vậy khẽ giật mình, sau đó cười nói:
"Cũng đúng.”
Họ phải làm việc nặng nhọc mỗi ngày, không thể nhịn ăn nhịn uống để chống chọi trong năm ngày như vậy, nếu Huyết Môn này thực sự muốn động tay động chân vào thức ăn, vậy thì họ chỉ có thê chờ chết.
Nhưng dựa vào tính cách của Huyết Môn, bình thường sẽ không làm ra những chuyện nhàm chán như vậy.
Cũng giống như những gì họ đã biết trước đó, ý nghĩa tồn tại của Huyết Môn là 'sàng lọc, chứ không phải 'tàn sát.
Ăn tối xong, mọi người liền tự quay về ký túc xá của mình nghỉ ngơi.
Vì chuyện xảy ra ở phòng 101 trước đó, Đường Hữu Xuân và Nhạc Tùng không muốn ở lại phòng 101 nữa, nên đã chuyển sang phòng 104.
Sau khi về phòng, Văn Tuyết liền vào nhà vệ sinh tắm rửa, vì nhà vệ sinh đủ rộng, cũng có khu vực nhỏ để cất quần áo, nên Ninh Thu Thủy cũng không cần phải tránh né.
Sau khi Văn Tuyết vào phòng tắm, Bạch Tiêu Tiêu lấy khăn giấy lau mò hôi trên cổ, đưa cho Ninh Thu Thủy vài tờ, nhẹ giọng hỏi:
"Thu Thủy, anh có nhận ra điều gì không?"
Buổi chiều, lúc Nhạc Tùng muốn đi vệ sinh sau bữa cơm, cô đã phát hiện ra một chỉ tiết khá kỳ lạ, liền nói với Ninh Thu Thủy, và hắn cũng đã chú ý.
Ninh Thu Thủy nhận lấy khăn giấy Bạch Tiêu Tiêu đưa, trả lời:
"Quả thực có vấn đề."
"Con người không thể nào tự nhiên cao lên được, Nhạc Tùng cao hơn so với trước đó, dáng đi cũng rất kỳ lạ, cách nói chuyện, thần thái, hành vi cũng dần dần giống con gái..."
"Tôi luôn cảm thấy... anh ta đi nhón chân, nhưng anh ta đi giày cứng, nhón chân là có thể nhìn ra ngay."
"Rất kỳ quái." "Buổi chiều lúc xây tường, tôi phát hiện Đường Hữu Xuân cũng luôn chú ý đến Nhạc Tùng, vẻ mặt có chút kiêng kị, có lẽ ông ta cũng phát hiện ra vấn đè..."
Ánh mắt Bạch Tiêu Tiêu khẽ động, lại hỏi:
"Buổi chiều anh cào tường là chuyện gì vậy?”
Nhắc đến việc dùng móng tay cào tường, Ninh Thu Thủy thở dài, vẻ mặt có chút thay đồi.
"THTêu Tiêu, cô còn nhớ, chuyện tôi cào tường ở hành lang bên phải cuối hành lang chữ T lúc trước không?”
Bạch Tiêu Tiêu gật đầu. "Ừm."
Ninh Thu Thủy nghiêm túc nói:
"Lúc đó tôi đã cảm thấy âm thanh đó rất kỳ lạ, không giống như là âm thanh phát ra khi cào tường, nhưng mà, khi tôi cào lên bức tường đó, nó lại thực sự phát ra âm thanh như vậy.”
"Sau đó tôi vẫn cảm thấy không đúng, nên đã thử cào lên bức tường bên ngoài, mặc dù bức tường bên ngoài cũng được sơn phủ, nhưng khi cào lên lại phát ra âm thanh hoàn toàn khác.”
Bạch Tiêu Tiêu vẫn chưa hiểu lắm, nhìn vẻ mặt nghi ngờ của cô, Ninh Thu Thủy đi đến tủ quần áo bên cạnh, đưa tay cào lên chiếc tủ quần áo bằng gỗ.
Kẽo kẹt—
Kẽo kẹt—
Nghe thấy âm thanh này, đồng tử Bạch Tiêu Tiêu bỗng co rút lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận