Quỷ Xá

Chương 695: [Đường cái]

Chương 695: [Đường cái]Chương 695: [Đường cái]
Chương 695: [Đường cái] Chương 695: [Đường cái]
"Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?" 'Liệu có tác dụng phụ nào khác không?”
Ninh Thu Thủy một lần nữa xác nhận với Triệu Nhị.
Anh ta lắc đầu.
"Hắn là không còn."
“Tôi sẽ nghĩ cách báo tin cho cậu, nhưng rủi ro luôn tôn tại, cậu biết đấy, tôi có thể chết bất cứ lúc nào ở trong đó, mà nếu tôi chết, cậu muốn quay về cũng không được." "Lúc đi vào, tôi mở cửa cho cậu, lúc đi ra... cũng chỉ có tôi mới mở cửa cho cậu được." "Cậu không thể lên xe buýt của Quỷ Xá, hiểu không?"
"Lần trước có thể nói là cực kỳ nguy hiểm, xét đến việc lúc đó có lẽ cậu là kẻ không biết gì nên không sợ, cho nên bây giờ, tôi phải nói rõ với cậu tất cả những nguy hiểm có thể xảy ra trước.
Sau khi nghe xong, Ninh Thu Thủy cũng trâm tư suy nghĩ.
Không phải hắn không muốn cứu Triệu Nhị.
Mà là rủi ro cần phải mạo hiểm thực sự quá lớn.
"Đừng có áp lực tâm lý, chúng ta vốn dĩ đã không ai nợ ai."
Ninh Thu Thủy xoa xoa mi tâm: "Không sao, năng lực càng lớn, trách nhiệm càng cao.. "Anh định khi nào vào cửa?”
Triệu Nhị đáp:
"Nếu cậu đã chuẩn bị xong, ngày mai có thể đi, nhớ đến sớm một chút, đừng quá 12 giờ trưa."
Ninh Thu Thủy gật đầu:
"Được, vậy ngày mai tôi sẽ đến tìm anh sớm.
Tạm biệt Triệu Nhị, Ninh Thu Thủy bắt xe về nhà, buổi tối, hắn vẫn nấu một bát mì cho mình ăn như thường lệ, sau đó gọi điện cho Bạch Tiêu Tiêu, biết được cô ấy đã quyết định bôi dưỡng Hồng Du làm “cái bóng" của mình, Ninh Thu Thủy cũng nói với cô ấy, hắn chuẩn bị giúp Triệu Nhị qua một cánh cửa, hai ngày này có lẽ sẽ không liên lạc được với hắn. Trao đổi xong, Ninh Thu Thủy lại nhớ đến Lưu Thừa Phong, lần trước sau khi đưa lá đồng xanh cho anh ta, Ninh Thu Thủy vẫn luôn không yên tâm, luôn cảm thấy lúc ở Đào Hi Duyên, biểu cảm của Quan Âm có chút đáng sợ, trong nụ cười ít nhiều có chút nhiệt tình và điên cuồng.
eb o o k sh o p . vn - e b o o k t r u y ệ n d ị c h g i á rẻ
Điện thoại được kết nối, Lưu Thừa Phong vẫn như cũ, bộ dạng cà lơ phất phơ, ăn gì cũng thấy ngon. Hai người trò chuyện vài câu đơn giản, thấy Lưu Thừa Phong không có chuyện gì, Ninh Thu Thủy cúp điện thoại rôi đi ngủ sớm. Sáng hôm sau, hắn mua bữa sáng đến phòng bệnh của Triệu Nhị, vì đã đến đây nhiêu lần, cho nên nhân viên quản lý và một số nhân viên giám sát ở đây đã sớm quen với việc Ninh Thu Thủy đến thăm, gần như không gặp trở ngại gì trên đường đi.
"Chuẩn bị xong chưa, sắp đến giờ rồi.'
Triệu Nhị cười nói với Ninh Thu Thủy.
Họ không phải lần đầu tiên vào cửa, đối với quy trình đều đã rất quen thuộc.
Căn phòng biến đổi, Triệu Nhị kéo Ninh Thu Thủy cùng nhau đến trước Huyết Môn!
Két——
Triệu Nhị dùng sức đẩy, cánh tay trắng bệch kia đẩy cánh cửa đỏ ra, ngay sau đó, hai người rơi vào trong cửa, đồng thời mất đi ý thức.......
Khi tỉnh lại lân nữa, Ninh Thu Thủy đã xuất hiện trên một chiếc xe buýt hơi cũ kỹ.
Trên xe có khá nhiêu người, Ninh Thu Thủy liếc nhìn, tổng cộng 24 người, tính cả tài xế là 25.
Xe buýt có 33 chỗ ngồi, không ngồi đầy.
Aml
Xe đột nhiên xóc nảy, như thể bánh xe cán qua một chỗ lồi lõm, khiến hành khách trên xe hoàn toàn tỉnh táo!
Bên trong xe vang lên một trận náo loạn, mọi người sau khi tỉnh táo bắt đầu nhìn nhau.
Ánh mắt họ quen thuộc, như thể đã quen biết nhau từ trước, sau khi hoàn hồn, họ bắt đầu tìm kiếm bạn đồng hành của mình.
Ninh Thu Thủy ngồi ở hàng ghế sau, hắn đứng dậy nhìn, một số hành khách đã bắt đầu đổi chỗ cho nhau.
Ninh Thu Thủy ghi nhớ những người này.
Những người chủ động đổi chỗ cho nhau vào lúc này, chắc chắn đều là Khách Quỷ đang tìm kiếm bạn đồng hành của mình.
Rất nhanh, thông qua cách này, Ninh Thu Thủy đã xác định được tám Khách Quỷ trên xe buýt.
Tất nhiên, trong trường hợp bình thường, Huyết Môn thứ tám không thể chỉ có tám Khách Quỷ đi vào. Còn có một số người không đổi chỗ, có lẽ là vốn dĩ đã ngồi cùng nhau.
"Đây là đâu..."
Trong đám đông, có một bà lão nắm chặt lưng ghế phía trước, thò đầu ra hỏi người tài xế phía trước. Có lẽ vì giọng bà lão quá nhỏ, hoặc là tiếng ôn ào của xe cộ xung quanh quá lớn, tài xế không nghe thấy, tự mình mở cốc nước, uống một ngụm trà.
"Bác tài, đây là đến đâu rồi?"
Ninh Thu Thủy giúp bà lão hỏi, sau đó hắn ngồi vào chỗ trống bên cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài.
Một màu vàng úa.
Họ đang ở trên một vùng đất hoang vu mênh mông, vùng đất hoang vu này ngoài cát bụi và đá vụn sắc nhọn ra thì gân như không có gì cả, thậm chí ngay cả cỏ dại và cây khô cũng không thấy một cọng.
Tài xế nhổ một bã trà ra ngoài cửa sổ, nói:
"Đang ở đường Thần Thạch."
"Sắp đến rồi, chắc còn khoảng một tiếng nữa... Ê, chết tiệt, phía trước là chuyện gì xảy ra, thế này mà cũng tắc đường?"
Ông ta chửi thề một câu khó chịu, rôi ấn còi mấy cái.
Tít——
Tít——
Tiếng còi chói tai rất lớn, khiến người trên xe buýt không khỏi nhíu mày. Lúc này, mọi người mới nhao nhao thò đầu ra, vẻ mặt có chút kỳ quái. Hình như đây là lần đầu tiên họ gặp phải tình huống này.
Sau khi vào Huyết Môn, không xuất hiện ngay tại điểm đến, mà là... trên đường.
Hơn nữa, con đường Thần Thạch này có vẻ như có khá nhiều xe cộ, hai làn đường, tương đối rộng, cùng lúc đi khoảng ba chiếc xe cũng không thành vấn đề, lại còn là đường một chiều, lẽ ra không nên bị tắc mới đúng.
Ninh Thu Thủy khẽ nhíu mày, thò đầu ra khỏi xe, nhìn về phía sau. Phía sau cũng có xe, nhưng hình như không nhiều.
Khoảng mười mấy chiếc. Đường cái kéo dài vô tận, ít nhất là ở phía sau cách mấy trăm mét, không thấy một chiếc xe nào khác đi tới.
Đây là một chuyện rất kỳ lạ.
Phía trước dòng xe cộ đông đúc như vậy, phía sau lại không thấy một chiếc xe nào?
"Bác tài, chúng ta đang đi đâu vậy?”
Có hành khách hỏi tài xế, vừa nghe là biết là Khách Quỷ, không hiểu rõ tình hình hiện tại.
Tài xế thò đầu ra ngoài nhìn, dường như muốn biết rốt cuộc phía trước đã xảy ra chuyện gì, thuận miệng đáp:
"Thị trấn Tam Hải chứ còn gì nữa, chẳng phải đây là đoàn du lịch đến thị trấn Tam Hải sao?"
"Hừ, đúng là gặp quỷ rồi, rốt cuộc phía trước đang làm cái quái gì vậy?"
"Đường một chiều mà cũng tắc đường?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận