Quỷ Xá

Chương 457: Ra Tù

Chương 457: Ra TùChương 457: Ra Tù
Chương 457: Ra Tù
Chương 457: Ra Tù
Tại nhà của Bạch Tiêu Tiêu, Lưu Thừa Phong đã dạy cô rất nhiều cách nấu cá. Bữa trưa tuy toàn món cá, nhưng hương vị lại không hề giống nhau.
Phải nói rằng, Lưu Thừa Phong rất giỏi nấu nướng, sau khi được anh ta chỉ dạy, cả hương vị và màu sắc của món ăn mà Bạch Tiêu Tiêu làm ra đều được nâng lên một tằm cao mới.
Khi Lưu Thừa Phong rời đi, Bạch Tiêu Tiêu đưa cho anh ta một ít tiền. Số tiền này không nhiều, chỉ một nghìn tệ, coi như là học phí mà Bạch Tiêu Tiêu trả cho việc học nấu cá từ Lưu Thừa Phong. Lưu Thừa Phong cũng vui vẻ nhận lấy.
Nhìn bóng lưng Lưu Thừa Phong rời đi, Bạch Tiêu Tiêu không khỏi cảm thán:
"Nói thật, từ nhỏ đến lớn, tôi rất hiếm khi thấy ai có thể giữ vững bản thân trước tiền bạc như vậy... Anh cũng đi sao?"
Vừa nói, cô nhìn thấy Ninh Thu Thủy đã thay giày ở cửa.
Ninh Thu Thủy giơ điện thoại lên.
"Có việc rồi." "Anh lại đi giết người sao?"
"Không, tôi đi chuyển một... bệnh nhân đặc biệt. "
"Được rồi đi đường cẩn thận.”
Hai người tạm biệt nhau, Ninh Thu Thủy bắt xe đến ga tàu điện ngầm.
"Máy Giặt" đã đồng ý với đơn xin trước đó của hắn, cấp trên cũng đã phê duyệt, cho phép Ninh Thu Thủy đưa Trần Bân ra khỏi nhà tù trong một tuần, nhưng sau một tuần, Ninh Thu Thủy phải đưa Trần Bân trở về.
Ngoài ra, Ninh Thu Thủy còn phải gặp Lưu bác sĩ.
Ông ta phu trách nghiên cứu giam giữ khu D, hình như có chuyện muốn nói với hắn.
Ninh Thu Thủy đến cơ sở giam giữ bí mật, gặp Lưu bác sĩ đang đợi hắn. Ông ta đang đi tới đi lui trong phòng với hai tay chắp sau lưng, có vẻ như hơi lo lắng.
"Sao cậu có thê đưa hắn ta ra ngoài chứ? Cậu có biết hắn ta nguy hiểm đến mức nào không?”
Vừa nhìn thấy Ninh Thu Thủy, Lưu bác sĩ lập tức tiến lên, vẻ mặt kích động.
Thái độ của ông ta vẫn giống như lần đầu gặp mặt, rất nóng nảy, giọng nói lớn tiếng, hùng hổ dọa người.
"Nếu ông tìm tôi đến đây chỉ để nói những điều này, vậy tôi khuyên ông nên im lặng."
Ninh Thu Thủy đáp lại một cách bình tĩnh.
"Tôi là người rất cố chấp, một khi đã quyết định làm việc gì, thì người khác khó mà khuyên can được."
Mắt Lưu bác sĩ như muốn phun lửa, ông ta bước đến trước mặt Ninh Thu Thủy, dùng ngón tay chọc mạnh vào ngực hắn:
"Cậu nghĩ tôi đang đùa với cậu sao?”
"Ác Mông Lão Thái có quan hệ mật thiết với tên này, anh thả hắn ta ra ngoài, nhỡ đâu hắn ta dùng Ác Mộng Lão Thái để đối phó với anh, thậm chí gây hại cho những người khác trong thành phố thì sao?"
"Hả?"
"Thì sao?"
"Cậu có biết thị trấn năm đó đã có bao nhiêu người chết vì Ác Mộng Lão Thái không?"
"Cậu có biết hậu quả sẽ như thế nào nếu Ác Mộng Lão Thái lan truyền trong thành phố như virus không?”
"Cậu không biết!"
"Sự ích kỷ của cậu rất có thể sẽ mang đến thảm hoa diêt vong cho thành phó!"
Đối mặt với sự chất vấn của Lưu bác sĩ, Ninh Thu Thủy chọn cách im lặng.
Hắn không phủ nhận lời của Lưu bác sĩ, nhưng cũng không thay đổi ý định của mình.
Đối với hắn, chuyện của Ác Mộng Lão Thái nhất định phải được giải quyết.
Ninh Thu Thủy châm một điều thuốc, nhìn Lưu bác sĩ, chậm rãi nói:
"Vì ông đã biết mức độ nguy hiểm của nó, vậy thì hãy hợp tác với tôi, giải quyết sớm chuyện của Ác Mộng Lão Thái, tôi sẽ không gây rối nữa." Lưu bác sĩ nhìn Ninh Thu Thủy ẩn hiện sau làn khói thuốc, biết rằng đối phương đã quyết tâm, ông ta xoa xoa mi tâm, chống một tay lên bàn, hỏi:
"Hôm đó... cậu đã nói gì với hắn ta?"
Nhìn người đàn ông khó ưa trước mặt, Ninh Thu Thủy im lặng một lúc, rồi kể lại chuyện hôm đó cho ông ta nghe.
Lưu bác sĩ nghe xong, đầu tiên là im lặng một lúc, sau đó giọng điệu dịu đi rất nhiều.
"Suy nghĩ của cậu quả thực nằm ngoài dự đoán, lúc đó đã có rất nhiều chuyên gia thẩm vấn đến đây, bọn họ đều nghĩ đủ mọi cách đề tra tán Trần Bân về mặt thể xác, từ đó hủy hoại tinh thần của hắn ta, nhưng không ai có thể khiến Trần Bân mở miệng... Cậu đã làm được, đó là bản lĩnh của cậu."
"Nhưng dù vậy, cậu cũng không được chủ quan."
"Trần Bân có quan hệ mật thiết với Ác Mộng Lão Thái, tôi có thê cho cậu biết một manh mối rất có giá trị, đó là sau khi Trần Bân bị bắt ở thị trấn Điều Sơn, Ác Mộng Lão Thái đã không còn xuất hiện nữa..."
Ninh Thu Thủy nheo mắt.
"Ý ông là Ác Mộng Lão Thái xuất hiện là do Trần Bân?" Lưu bác sĩ nhìn chằm chằm vào Ninh Thu Thủy một lúc.
"Dữ liệu thí nghiệm không đủ, tôi cũng không dám khẳng định, nhưng Trần Bân tuyệt đối không phải là người tốt, điều này cậu cũng rất rõ, lời hắn ta nói... tốt nhất cậu đừng tin tưởng hoàn toàn."
Nói xong, ông ta dường nhữ không muốn nói chuyện tiếp với Ninh Thu Thủy nữa, phẩy tay:
"Cậu đưa hắn ta đi đi, một tuần sau tôi muốn gặp lại hắn ta."
Ninh Thu Thủy dập tắt điếu thuốc trong tay, cảm nhận hơi nóng từ đầu ngón tay, nói: "Tôi cố gắng."
Vương Tuyết Nhi và những người khác cũng đã đến, Ninh Thu Thủy đưa Trần Bân đến một bệnh viện tư nhân. Thực ra, dù là chuyển đi đâu, thì cả Ninh Thu Thủy và Trần Bân đều biết rằng quân đội vẫn luôn theo dõi bọn họ.
Trong phòng bệnh không có ai quấy rầy, Ninh Thu Thủy nói với Trần Bân:
"Bây giờ ông có thể nói rồi chứ?"
"Tại sao phải chuyển ra ngoài?"
Trần Bân nhìn bầu trời âm u, mờ mịt bên ngoài cửa sổ. "Muốn tự do."
"Tự do ở đâu? Đối với ông, chẳng phải đều như nhau sao?"
Trần Bân lắc đầu.
"Cậu chưa bị nhốt ở đó mười mắy năm, cậu không hiểu."
"Đối với tôi được hít thở không khí trong lành bên ngoài, cũng là một ân huệ."
Dùng một chút, trong mắt Trần Bân lóe lên tia sáng.
"Tôi cũng muốn hỏi một câu, Ác Mộng Lão Thái đã không xuất hiện mười mấy năm rồi, tình hình đã được khống chế, tại sao cậu nhất định phải đối đầu với nó?" Ninh Thu Thủy:
"Vì những người đã khuát."
"Quỷ giết người thì không cần đền mạng sao?"
Trần Bân sững sờ, sau đó gật đầu, hít sâu một hơi, nói:
"Được rồi, tôi sẽ giúp cậu, nhưng cậu cũng biết, tôi chỉ là người bình thường, không có khả năng đối phó với quỷ..."
"Điều duy nhất tôi có thể giúp cậu, chính là những thông tin mà tôi có được từ rất nhiều trường hợp của bệnh nhân."
"Ví dụ đơn giản như, một số bệnh nhân mơ thấy Ác Mộng Lão Thái ở trong một căn phòng. trong khu chung cư cũ kỹ, lúc đầu, Ác Mộng Lão Thái xuất hiện dưới ánh đèn đường ở xa, mỗi lần đều đến gần bệnh nhân hơn theo giác mơ..."
"Cho đến khi bà ta gõ cửa phòng bệnh nhân, bệnh nhân sẽ chết."
"Nhưng trên thực tế, hầu hết những bệnh nhân mà tôi biết đều có một điểm chung..."
Ninh Thu Thủy hỏi:
"Điểm chung gì?"
Trần Bân:
"Mặc dù khi tỉnh dậy, họ đều cảm thấy rất muốn đi tiểu, nhưng không ai đi nhà vệ sinh: để giải quyết cả, bởi vì sau khi nhìn thấy Ác Mông Lão Thái bên ngoài cửa số, họ sẽ quên mắt chuyện này..."
"Tất nhiên, cũng gần như không có bệnh nhân nào điều tra căn phòng mà họ đang ở."
"Đôi khi tôi tự hỏi, liệu bí mật để hóa giải lời nguyền của Ác Mộng Lão Thái... có phải nằm trong nhà vệ sinh' hay không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận