Quỷ Xá

Chương 522: Bao Vây

Chương 522: Bao VâyChương 522: Bao Vây
Chương 522: Bao Vậy
Chương 522: Bao Vây
Ba tiếng sau, Ninh Thu Thủy đến bệnh viện nơi Văn Tuyết đang nằm, trong phòng bệnh chỉ có một mình cô, cô ngồi bên cửa số, nhìn cây bạch quả bên ngoài, không biết đang suy nghĩ gì.
Bên cạnh cô có mấy cảnh sát đang đứng, trên tay cầm giấy bút và máy ghi âm, bọn họ hỏi Văn Tuyết rất nhiều chuyện, nhưng cô không trả lời.
Nhìn thấy Văn Tuyết như vậy, máy cảnh sát cũng không biết nói gì, chỉ có thể tiếp tục chờ đợi trong bầu không khí ngột ngạt.
Cộc cộc ——
Tiếng gõ cửa vang lên, tất cả cảnh sát trong phòng đều quay đầu lại, nhìn người đàn ông lạ mặt đang đứng ở cửa.
"Cảnh sát đang điều tra, người không phận sự vui lòng rời khỏi."
Bị cảnh sát yêu cầu rời đi, Ninh Thu Thủy cũng không mở cửa, hắn đi vào trong, dưới ánh mắt dò xét của đám cảnh sát, lầy ra một giấy chứng nhận đặc biệt, nói gì đó với bọn họ, sau khi kiểm tra xong, đám cảnh sát gật đầu với Ninh Thu Thủy, rồi rời khỏi phòng.
Chờ bọn họ đi rồi, Ninh Thu Thủy mới đi đến bên cạnh Văn Tuyết.
"Thật xin lỗi, tôi đã gọi điện thoại cho cô muộn quá."
Văn Tuyết mặt không cảm xúc, nhưng nắm đám siết chặt ga trải giường trắng toát đã thể hiện rõ sự tức giận và đau buồn đang thiêu đốt trong lòng cô lúc này.
"Tuy rằng tôi biết bây giờ không phải lúc thích hợp để nói chuyện này với cô, nhưng hắn ta sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.”
"Rát nhanh, hắn ta sẽ tìm đến cô."
Nghe vậy, Văn Tuyết cứng đờ quay đầu lại.
"Không, anh đến rất đúng lúc."
Cô nói từng chữ một.
"Anh đã nói, nếu tôi giúp anh đối phó với Vương Kỳ, thì sẽ giao hắn ta cho tôi xử lý đúng không?”
Ninh Thu Thủy gật đầu.
"Đúng, tôi đã nói vậy."
Nghe thấy câu trả lời, trên gương mặt đau buồn của Văn Tuyết lại lộ ra một nụ cười đáng sợ, ánh mắt hai người giao nhau, quỷ dị đến lạ thường. "Tốt, tôi phải làm gì?"
Mẹ của Văn Tuyết đã được xác định là tử vong, hiện đang ở nhà xác bệnh viện, chỉ cần Văn Tuyết đưa ra ý kiến hoặc ký tên, bà sẽ lập tức được đưa đến nhà hỏa táng để thiêu thành tro.
Nhưng thể xác có thể hóa thành tro bụi, còn nỗi hận thù đáng sợ kia thì không thể nào nguôi ngoai.
Khi đối mặt với ánh mắt của Văn Tuyết, Ninh Thu Thủy nhìn thấu nội tâm của cô, nhìn thấy một tảng băng trôi.
"Tôi nhận được tin tức, chín giờ tối mai, Vương Kỳ sẽ đến 'Đông Dương Dữu Tử Hải' để gặp một vị khách quan trọng.”
"Tôi đã điều tra nơi đó từ sớm, là một khu biệt thự chuyên tiếp đãi khách quý, diện tích rất lớn, bên ngoài hẳn là có rất nhiều bảo vệ canh gác, rất nhiều nơi hẻo lánh trong biệt thự đều có camera, muốn lẻn vào một cách âm thầm, lặng lẽ gần như là không thể."
"Vương Kỳ là một người rất cảnh giác, hắn ta có rất nhiều kẻ thù, dám hẹn gặp khách quý ở đó, chắc chắn hắn ta sẽ chuẩn bị kỹ càng."
"Tôi đoán lúc đó hắn ta sẽ mang theo rất nhiều vệ sĩ, hơn nữa. trên người những vê sĩ đó có lẽ sẽ có một số trang bị tối tân mà chúng ta không ngờ tới..."
Ninh Thu Thủy vừa dứt lời, ánh mắt Văn Tuyết liền lóe lên.
"Thân thủ của anh tốt như vậy, cũng không có cách nào sao?"
Vài phút trước, Văn Tuyết đã tận mắt chứng kiến Ninh Thu Thủy xử lý nhiều người như vậy trong phòng chỉ trong một thời gian ngắn.
Nói không sốc, đó là giả.
Là một người bình thường, lần trước cô nhìn thấy cảnh tượng này, vẫn là trong phim truyền hình. Đối mặt với sự nghi ngờ của Văn Tuyết, Ninh Thu Thủy đi đến cửa số, mở cửa sổ ra, châm một điếu thuốc.
"Cho dù thân thủ tốt đến đâu cũng sẽ bị trúng đạn."
"Trước đó trong phòng, lý do tôi dám xông vào, không phải vì tôi giỏi hơn bọn họ, mà là vì tôi ở trong tối, bọn họ ở ngoài sáng, tôi nắm giữ nhiều thông tin hơn bọn họ, trang bị của tôi tốt hơn bọn họ."
"Hơn nữa, bọn họ căn bản không thể tránh được bom nỗ trong căn phòng chật hẹp đó."
"Nhưng ngày mai sẽ khác."
"Cứ thử nghĩ xem, Vương Kỳ mang theo ba mươi, năm mươi vệ sĩ mỗi người đều được trang bị súng trường và áo chống đạn, còn có kính bảo hộ, thêm vài tay súng bắn tỉa ở một số vị trí ẩn nấp, trong tình huống đó, nếu tôi xông vào trực diện, có lẽ tôi còn chưa nhìn thấy mặt Vương Kỳ đã bị bắn thành tổ ong."
Ninh Thu Thủy rất tỉnh táo, muốn dựa vào thân thủ và kinh nghiệm để né đạn không phải là không thể, nhưng điều đó chỉ giới hạn trong những trường hợp đặc biệt, ở khu vực rộng rãi nếu kẻ địch được huấn luyện bài bản có súng trường trong tay, ở cự ly gần, cho dù thân thủ có tốt đến đâu cũng sẽ bị bắn thành tổ ong.
Huống chi, Ninh Thu Thủy phải đối mặt không chỉ là 'một người, mà là 'một đám', hắn ta thậm chí còn không có cơ hội phản công, có thể nói là không có đường sống.
Văn Tuyết nghe Ninh Thu Thủy nói xong, im lặng rất lâu.
Suy nghĩ của cô có chút rối loạn, vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sau cái chết của mẹ, một lúc lâu sau, cô mới hỏi:
"Súng trường bình thường chỉ có quân đội mới có, Vương Kỳ lợi hại như vậy, có thể kiếm được thứ này sao?" Ninh Thu Thủy nhả ra một làn khói thuốc.
"Trên chợ đen cũng có, có đường dây là có thể kiếm được, tuy rằng số lượng không nhiều, chát lượng cũng không tốt bằng quân đội... Huống chỉ, với các mối quan hệ của Vương Kỳ, rất có thể hắn ta có thể lấy súng trực tiếp từ quân đội."
"Vậy anh tìm tôi, là muốn lẻn vào đó sao?”
"Đúng."
".. Tôi có thể giúp anh hack hệ thống của bọn họ, xác định vị trí của từng camera trong biệt thự, thậm chí cả hệ thống đèn, hai năm trước, lúc rảnh rỗi tôi đã tùng hack "Đông Dương Dữu Tử Hải, còn lưu lại một số tài liệu trong tổ chức... Nhưng tôi có một vấn đề."
"Vấn đề gì?"
Văn Tuyết hít sâu một hơi, bình thường cô không thích mùi thuốc lá, nhưng lúc này lại có chút muốn hút một điếu, để kiềm chế nỗi buồn và sự phẫn nộ trong lòng.
"Theo tôi được biết, trước đây Vương Kỳ từng là huấn luyện viên đặc công trong quân đội, cho dù anh lẻn vào được 'Đông Dương Dữu Tử Hải, thì làm sao có thê đưa hắn ta ra ngoài sống sót?" Ánh mắt Ninh Thu Thủy lóe lên.
"Đương nhiên tôi sẽ không chỉ tìm một mình cô."
"Vương Kỳ là một kẻ rất phiền phức, tôi không muốn dây dưa với hắn ta quá nhiều, lần này ra tay.. Tôi muốn đảm bảo giết chết hắn ta."
"Tôi sẽ cử người giám sát nơi này, hơn nữa hai ngày này cảnh sát cũng sẽ thường xuyên đến thăm cô, Vương Kỳ sắp gặp một vị khách quan trọng, hắn ta chắc chắn sẽ không muốn gây thêm rắc rối, ít nhất là trước tối mai, cô sẽ an toàn.”
"Trưa mai tôi sẽ đến tìm cô, xác nhận kế hoạch."
Văn Tuyết gật đầu, dừng một chút, cô có chút lo lắng nhìn Ninh Thu Thủy:
"Ninh Thu Thủy, anh đã hứa với tôi, nhất định phải giao hắn ta cho tôi sống sót!"
Ninh Thu Thủy đóng cửa số lại, ném tàn thuốc xuống đất dẫm tắt, sau đó nhặt lên, ném vào thùng rác trong phòng.
"Những chuyện tôi đã hứa với người khác, tôi sẽ luôn cố gắng hết sức, điểm này cô không cần phải lo lắng."
"Nghỉ ngơi cho tốt đi, điều chỉnh tâm trạng, nếu cô muốn báo thù cho mẹ mình.” "Ngày mai còn một trận chiến ác liệt đang chờ đợi."
Nói xong, Ninh Thu Thủy nhìn sâu vào mắt Văn Tuyết, sau đó Xoay người rời đi.
Trở lại chỗ ở của mình, Ninh Thu Thủy vừa mở cửa ra, liền phát hiện trên sàn nhà... xuất hiện một cái bao tải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận