Quỷ Xá

Chương 613: Lá thư

Chương 613: Lá thưChương 613: Lá thư
Chương 613: Lá thư Chương 613: Lá thư Bạch Tiêu Tiêu dẫn Ninh Thu Thủy và Lưu Thừa Phong tiến vào thế giới sương mù, men theo hướng Nam, cuối cùng lại đến được bên ngoài Mục gial Tàn tích của Mục gia lại ở ngay gân Quỷ Xá của bọn hol "Thu Thủy, đưa cho tôi." Bạch Tiêu Tiêu nhìn Ninh Thu Thủy, nói. Hắn gật đầu, đưa hai món quỷ khí mang về từ phía sau Huyết Môn cho cô. Câm hai món quỷ khí, Bạch Tiêu Tiêu dẫn đầu tiến vào khu vực đổ nát, men theo con đường đây vết rỉ sét, xung quanh là những đống đổ nát lởm chởm, toát ra cảm giác bị theo dõi rợn người.
Dù đã không còn đồng tiền, Ninh Thu Thủy vẫn cảm nhận rõ ràng có không ít con quỷ ẩn nấp xung quanh.
"Tiêu Tiêu, cô đang tìm gì vậy?” Ninh Thu Thủy hỏi.
Bạch Tiêu Tiêu quan sát xung quanh.
"Mục Thần hoặc Diệp Ngọc Trang... Trong hai người họ hẳn phải có một người chưa chết." Nghe cô nói vậy, Ninh Thu Thủy liên hiểu ra.
Bởi vì lần trước, hắn đã từng dùng một món quỷ khí đặc biệt để đánh thức Hắc Y phu nhân trong nhà thời "Tiểu ca không còn đồng tiền nữa, không thấy được màu sắc nhắc nhở, Mục gia rộng lớn thế này, muốn tìm được chính xác bọn họ e là không dễ..." Lưu Thừa Phong có chút toát mồ hôi.
Ninh Thu Thủy suy tư một lát, lên tiếng:
"... Bọn họ hẳn là ở những nơi đặc biệt, giống như Hắc Y phu nhân, chúng ta chỉ can mang theo món quỷ khí có liên quan đến bọn họ lúc còn sống, sau đó đặt ở khu vực đặc biệt là được."
"Mà từ thế giới Huyết Môn lần trước, mỗi người bọn họ đều có vị trí cố định trong Mục gia, chúng ta chỉ cần tìm được căn phòng bọn họ từng ở là được."
"Bốp bốp!" Lưu Thừa Phong vỗ tay. "Đúng rồi, nói hay lắm, tiểu ca!" "Vẫn là cậu giỏi!"
Anh ta thán phục nói, sau đó nhìn xung quanh, nụ cười trên mặt biến mất, lại đưa ra một câu hỏi hóc búa:
"Nhưng mà tôi có một vấn đề, Mục gia hiện tại như thế này, chúng ta làm sao tìm được nơi bọn họ từng ở đây?"
Cầm quỷ khí trong tay, Bạch Tiêu Tiêu nhìn xung quanh, cũng thấy khó xử.
Trước kia bọn họ quả thật đã ở Mục gia mấy ngày, rất quen thuộc đường di lối lại, nhưng đó là khi xung quanh còn có vật tham chiếu rõ ràng.
Mà Mục gia bây giờ, có thể nói là không có một ngọn cỏ, khắp nơi đều là đống đổ nát hoang tàn, tường vách đổ nát, ngay cả một cái cây cũng không có, trong hoàn cảnh này, bọn họ làm sao tìm được đường?
Ninh Thu Thủy suy nghĩ một chút, nói với hai người:
“Hai người đi theo tôi.'
Lưu Thừa Phong và Bạch Tiêu Tiêu lập tức theo Ninh Thu Thủy quay trở lại lối vào.
Bọn họ đứng đối diện cổng chính Mục gia, sau đó trong đầu Ninh Thu Thủy hiện lên con đường chạy trốn lúc trước, hắn lại bước chân vào bên trong.
Hai người nhìn nhau, không hiểu Ninh Thu Thủy đang làm gì, nhưng vẫn đi theo sau, nhìn han lúc đi lúc dừng, không ngừng di chuyển giữa đống đổ nát, thậm chí không hề cố gắng tìm kiếm bất kỳ vật tham chiếu nào, chỉ dựa vào ký ức trong đầu để tái hiện lại con đường này, cuối cùng, Ninh Thu Thủy dẫn hai người đến một căn phòng nhỏ đầy gạch ngói vỡ vụn, chỉ vào phía đối diện khẳng định:
"Đây là phòng của Mục Vân Sinh, nếu Diệp Ngọc Trang còn sống, hẳn là ở chỗ này."
Bạch Tiêu Tiêu gật đầu, lập tức bước lên, đặt chiếc nhẫn Diệp Ngọc Trang đưa cho Ninh Thu Thủy xuống đất, nhưng không có bất kỳ phản ứng nào.
"Không phải cô ấy, vậy có khả năng cao là Mục Thần." Bạch Tiêu Tiêu nói xong, liền nhặt chiếc nhãn lên, trả lại cho Ninh Thu Thủy, ánh mắt lướt qua phía sau hai người, sắc mặt hơi thay đổi.
"Nhanh, Thu Thủy, chúng ta bị theo dõi rồi!"
Ninh Thu Thủy gật đầu.
Tuy cảm giác bị con quỷ nhìn chằm chằm rất khó chịu, nhưng tố chất tâm lý của hắn hơn xa người thường, chỉ thấy hắn quan sát gạch ngói vỡ vụn trên mặt đất, rất nhanh đã xác định được vị trí cánh cửa của căn phòng này, sau đó, Ninh Thu Thủy xoay lưng về phía cửa ra vào, nhanh chóng dẫn hai người di chuyển giữa đống đổ nát của Mục gial
Theo bước chân của bọn họ, những con quỷ lén lút theo dõi phía sau càng ngày càng nhiều, rất nhiêu ánh mắt chứa đầy ác ý gần như hóa thành thực chất, vô cùng rợn người.
Thế nhưng, những con quỷ này dường như có chút kiêng ky, không trực tiếp ra tay với Ninh Thu Thủy, mà chỉ âm thâm quan sát, dường như trong Mục gia có thứ gì đó khiến chúng e ngại.
Cuối cùng, khi Ninh Thu Thủy dẫn hai người đến được căn viện Mục Thần từng ở. Nhìn những con quỷ đang dần áp sát phía sau, Bạch Tiêu Tiêu không chút do dự, ném cuốn sổ của Mục Thần vào đống đổ nát.
Xoetl
Một ngọn lửa màu xanh lam bỗng nhiên bùng cháy!
Lúc đầu ngọn lửa chỉ cháy xung quanh cuốn sổ, sau đó càng lúc càng lớn, cuối cùng bao trùm cả khu vực đổ nát của căn viện!
Theo ngọn lửa xanh lam bùng cháy, những viên gạch ngói vốn đã vỡ vụn lại bắt đầu khôi phục lại hình dạng ban đầu, chỉ trong vài nhịp thở, một căn viện quen thuộc hiện ra trước mắt ba người!
"Két...
Cánh cửa gỗ của căn phòng được đẩy ra, một bóng người quen thuộc bước ra.
Chính là Mục Thần với làn da trắng bệch.
Hắn ta đi đến giữa sân, cúi người nhặt cuốn sổ thuộc về mình lên, phủi bụi đất trên đó, mỉm cười nhìn ba người Ninh Thu Thủy. "Chào mừng trở vê, mọi người." "Cánh cửa Mục gia, sẽ mãi mãi rộng mở chào đón mọi người."
Nói xong, ngọn lửa xanh lam trong sân bỗng chốc lan rộng ra, những con quỷ mang theo ác ý bám theo Ninh Thu Thủy phía xa, vừa chạm vào ngọn lửa xanh lam, lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết, tháo chạy khỏi nơi này!
Mục Thần dẫn ba người đi dạo giữa đống đổ nát, trên người toát ra khí tức khó tả, có phần giống Hắc Y phu nhân.
"Thiếu gia và Thiếu phu nhân đã rời đi, việc xây dựng lại Mục gia cân có thời gian, nhưng tôi tin tưởng không lâu nữa, nơi đây sẽ khôi phục lại vẻ huy hoàng như xưa.
Nói xong, hắn ta quay người lại, nhìn ba người với giọng điệu vô cùng nghiêm túc:
"Cảm ơn mọi người!"
"Không lâu nữa, tôi sẽ lập bài vị cho mọi người ở đây."
Bốn người trò chuyện thêm một lúc, Mục Thân liên rời đi, Bạch Tiêu Tiêu lúc này lấy ra một phong "thư' từ trong người, đưa cho Ninh Thu Thủy.
"Thu Thủy... Đây là do Tên Điên đưa cho anh."
"Mở ra xem đi, hình như có chuyện rất quan trọng..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận