Quỷ Xá

Chương 469: Kế hoạch Ngu Công

Chương 469: Kế hoạch Ngu CôngChương 469: Kế hoạch Ngu Công
Chương 469: Kế hoạch Ngu Công
Chương 469: Kế hoạch Ngu Công
Bầu trời dần sáng.
Cánh cửa phòng tra tấn bị đây ra, Ninh Thu Thủy chậm rãi bước ra ngoài với một con dao nhỏ trên tay. Tiếng kêu thê thảm trong căn phòng đã khàn đặc từ nửa đêm, giờ phút này, Ninh Thu Thủy người đầy máu me, nét mặt có chút thất thần.
Bên trong phòng tra tấn, khối thịt máu me nhày nhụa bị treo trên móc sắt đã hoàn toàn không thể nhận ra hình người, thật khó tưởng tượng Ninh Thu Thủy đã làm những gì đêm qua.
Triệu Nhị thấy Ninh Thu Thủy đi ra, mỉm cười hỏi:
"Cảm giác trả thù thế nào?"
Ninh Thu Thủy ném con dao dính máu trong tay xuống, dùng bàn tay nhuốm đầy máu châm một điếu thuốc.
"Không dễ chịu lắm."
Giọng hắn có chút mệt mỏi.
"Cậu đêm qua hình như đã suy nghĩ rất nhiều chuyện?"
"”p "
Ninh Thu Thủy nhả ra một làn khói.
"Trước kia sư phu từng day tôi, một khi những thứ quan trọng không được bảo vệ tốt, thì sau này dù có trả thù tàn nhẫn thế nào, thứ nhận lại cũng không phải là sự khuây khỏa, mà là nỗi cô độc và trống rỗng vô tận."
"Bây giờ xem ra, quả đúng là như vậy."
Triệu Nhị khẽ cười, không nói gì.
"Ra ngoài thôi."
"Trời sắp sáng rồi, tôi muốn đốt nơi này."
Ninh Thu Thủy gật đầu.
Hắn lê từng bước chân nặng nề đi ra cửa, phía sau vang lên tiếng đồ vât bi thiêu cháy. Hắn quay đầu lại nhìn, phát hiện cả căn phòng đã chìm trong biển lửa...
Không chỉ có đồ vật bị thiêu rụi, mà còn có cả trần nhà, vách tường...
Nơi nào cũng nhìn thấy ngọn lửa bùng cháy.
"Tôi có thể mang một thứ từ đây ra ngoài không?"
Hắn hỏi Triệu Nhị.
Triệu Nhị có chút tò mò:
"Cậu muốn mang cái gì?"
"Máy ghi âm."
Triệu Nhị:
"Quay lại bệnh viện tâm thần đi. tôi giúp câu lấy nó ra." Ninh Thu Thủy gật đầu:
"Cảm ơn."
Hắn đây cửa bước ra ngoài, bên ngoài là ánh sáng vô tận......
Tít, tít, tít———
Trong phòng bệnh, mấy người vây quanh Trần Bân, nhìn tận mắt mạng sống của ông ta đi đến hồi kết.
Vét thương trên người bọn họ đã biến mát hoàn toàn khi rời khỏi thế giới trong mơ.
Đây cũng là hiệu ứng của năng lực của Trần Bân - tất cả những tổn thương phải chịu trong mộng cảnh của ông ta, chỉ đến giây phút chết đi này mới được thanh toán.
Cũng chính vì vậy, ông ta mới có đủ thời gian để tra tắn "bệnh nhân” của mình trong phòng tra tấn.
Lúc này, Trần Bân nằm trên giường bệnh, tuy không mở mắt ra, nhưng biểu cảm vô cùng hoảng sợ, như thể đang gặp phải một cơn ác mộng cực kỳ đáng sợ. Chiếc máy theo dõi nhịp tim đặt cạnh giường đã hoàn toàn im lặng.
Tám vải liệm trên người ông ta đã biến mắt, ga giường trắng tinh giờ đây nhuốm đầy máu tươi.
Vương Tuyết Nhi và mấy người khác sắc mặt trắng bệch, cô nhìn Ninh Thu Thủy đang hút thuốc bên cạnh, hỏi:
"Cậu giết hắn ta?"
Ninh Thu Thủy "ừm” một tiếng.
Trần Nhất Long không nhịn được, hai tay ôm đầu:
"Không phải, cậu nghĩ thế nào vậy?"
"Cậu đã hứa một tuần sau sẽ giao ông ta cho quân đội, giờ ông ta chết rồi, cậu định ăn nói thế nào?"
Bạch Tiêu Tiêu lạnh lùng liếc nhìn anh ta:
"Anh nghĩ thế nào?" "Một tên biến thái giết người như vậy, không giết để dành ăn Tết cùng à?"
Trần Nhát Long trừng mắt:
"Ván đề là, chúng ta biết ông ta là kẻ giết người, nhưng quân đội thì sao? Giải thích thế nào đây?”
"Nói Ác Mộng Lão Thái là giả?"
"Trần Bân mới là hung thủ đứng sau?"
"Làm ơn, có biết những lời đồn đáng sợ về Ác Mộng Lão Thái năm đó ăn sâu vào lòng người đến mức nào không?"
"Đám người bị tra tấn bởi nỗi sơ hãi năm đó phần lớn vẫn còn sống!"
"Cậu cứ thế giết ông ta mà không nói một lời, đến lúc đó món nợ này sẽ tính lên đầu năm người chúng ta!"
Nhìn bộ dạng kích động của anh ta, ngay cả Hòng Du cũng không nhịn được.
"Không giết hắn ta, anh nghĩ bây giờ anh còn có thể sống sót đứng đây à?”"
"Anh có tư cách gì mà ở đây ba hoa chích chòe?2”
"Bón người các anh vô dụng, mạng đều là Ninh Thu Thủy cho, OK?2?”
Trần Nhất Long trừng mắt, chỉ vào mình. tức giân nói: "Mạng chúng tôi là do cậu ta cho thì đã sao, nhưng nếu không phải tại cậu ta, chúng tôi cũng sẽ không đi gặp Trần Bân, càng không rơi vào nguy hiểm!"
"Rõ ràng từ đầu đến cuối đều là cậu ta cố chấp một mình, bây giờ lại lôi kéo chúng tôi vào cùng..."
Anh ta còn chưa nói hết, Vương Tuyết Nhi quay đầu quát lớn:
"Đủ rồi!"
"Trần Nhất Long, mẹ kiếp cậu có thôi đi không hả?"
Trần Nhất Long thấy Vương Tuyết Nhi nổi giận, siết chặt nắm đắm, gào lên: “ôi có thôi đi không à?”
"Mẹ kiếp!"
"Ông già Lưu kia là cái loại người ngoan cố gì cô không biết sao?"
"Ông ta có quyền lực rất lớn trong Viện nghiên cứu, nếu truy cứu đến cùng, cô nghĩ ông ta sẽ dễ dàng bỏ qua sao? Chẳng lẽ tôi không phải cũng đang cân nhắc cho cậu ta à2?"
Nói xong, anh ta quay người đóng sầằm cửa bỏ đi, bực bội ra ngoài hút thuốc.
Sau khi Trần Nhất Long rời đi, Vương Tuyết Nhi nói với Ninh Thu Thủy đang tràằm mặc:
"Ninh Thu Thủy. câu đừng để ý, Trần Nhất Long cái tên thô lỗ này là vậy đấy... Thỉnh thoảng thích so đo tính toán, nhưng bản chát không xấu."
Ninh Thu Thủy lắc đầu.
"Không sao đâu."
"Trở về tôi sẽ báo cáo toàn bộ sự thật cho “Máy giặt", còn tin hay không, là chuyện của bọn họ."
"Mọi người về trước đi, quân đội sẽ sớm đến thôi."
Vương Tuyết Nhi im lặng một lúc, rồi dẫn hai người còn lại rời đi.
Bạch Tiêu Tiêu và Hồng Du cũng lần lượt chào tạm biệt Ninh Thu Thủy. Mặc dù Bach Tiêu Tiêu còn rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng hiện tại không phải lúc thích hợp... .
Nửa tiếng sau, Ninh Thu Thủy xuất hiện trong phòng thẩm vấn.
Hắn tường thuật chỉ tiết phần lớn sự việc đã xảy ra.
Máy dò nói dối của quân đội cho thấy hắn không nói dối, tất nhiên, họ cũng biết, máy dò nói dối không phải lúc nào cũng hữu dụng, đối với những người có tố chất tâm lý cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí có thể tự lừa dối bản thân, thì thứ này cũng chỉ như trò cười.
Nhân viên kiểm tra nhìn Ninh Thu Thủy đang ngồi bình tĩnh trong phòng thẩm vấn, không thể đưa ra kết luận nào. Không lâu sau,"Máy giặt" xuất hiện, mọi người trong phòng thẩm vấn lập tức đứng dậy chào anh ta. Anh ta nói gì đó với nhân viên kiểm tra, người này gật đầu, rồi dẫn mọi người ra ngoài chờ đợi.
"Máy giặt" bước vào phòng thắm vấn, nhìn Ninh Thu Thủy với vẻ mặt vẫn còn hơi thất thần, nói:
"Tôi đã xem qua lời khai của cậu, cậu xác nhận kẻ chủ mưu đằng sau vụ "Ác Mộng Lão Thái" là Trần Bân?"
Ninh Thu Thủy nhìn thẳng: “Tôi xác nhận."
"Và... Trần Bân không phải là trường hợp duy nhát."
"Máy giặt" hơi biến sắc mặt, anh ta chậm rãi đứng dậy, tua lại đoạn băng ghi hình, rồi mới hỏi:
“Nói rõ hơn đi.”
Ninh Thu Thủy hơi nghiêng người về phía trước:
"Sự xuất hiện của hắn ta không phải là ngẫu nhiên, mà có liên quan đến "La Sinh Môn"."
"Bây giờ tôi bắt đầu cảm tháy, việc trấn Điều Sơn biến thành Quỷ trấn... rất có thể đằng sau có môt bàn tay đen tối nào đó." "Anh biết tôi đang nói đến ai."
Hai người nhìn nhau một lúc, vẻ mặt "Máy giặt" dần trở nên nghiêm túc.
"Những chuyện này không được nói với bất kỳ ai."
Anh ta nói, rồi lấy ra một tài liệu mật từ trong người, đưa cho Ninh Thu Thủy.
"Ngoài ra, tôi sẽ thực hiện lời hứa trước đó của mình."
".. Quan Tài, hiện tại với tư cách là người phụ trách kế hoạch "Ngu Công”, tôi chính thức mời cậu gia nhập."
"Hy vọng cậu có thể tham gia cùng chúng tôi." Ninh Thu Thủy nheo mắt. "Kế hoạch... Ngu Công?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận