Quỷ Xá

Chuong 655: 【Thu Linh】Benh tat

Chuong 655: 【Thu Linh】Benh tatChuong 655: 【Thu Linh】Benh tat
Chương 655: [Thủ Linh] Bệnh tật
Chương 655: [Thủ Linh] Bệnh tật Sau khi đóng cửa, Ninh Thu Thủy quay người lại thì thấy Dương Xà đang đứng sau lưng mình, nhìn chằm chằm vào chiếc bao tải tròn vo ướt đẫm máu trong tay hắn. Thứ này thật sự rất bắt mắt. “Đây là gì ạ?' Dương Xà hỏi bằng giọng non nớt. Khuôn mặt vàng vọt của nó vẫn toát lên vẻ ngoan ngoãn, khác hẳn với lời đồn "nghịch ngợm”" bên ngoài. Ninh Thu Thủy liếc nhìn nó, vết sưng trên mặt nó đã gần như biến mất.
"Di vật của cha em."
Nghe vậy, Dương Xà trở nên kích động hơn rất nhiều.
"Của... Của cha em?”
"Dương Điền là cha của em, phải không?”
"Vâng ạt"
Ninh Thu Thủy cũng không vào phòng, trực tiếp kéo một chiếc ghế gỗ, tùy tiện đặt lên đám cỏ dại, sau đó mở bao tải ngay trước mặt Dương Xà.
"Chuẩn bị tâm lý rồi hãy nhìn... Chuyện này sẽ gây sốc cho em, nhưng anh nghĩ, với tư cách là con trai của Dương Điền, em có quyền biết sự thật." Khi nhìn thấy chiếc bao tải dính máu, trong lòng Dương Xà đã có dự cảm chẳng lành.
Sau khi Ninh Thu Thủy lấy cái đầu người trong bao tải ra, Dương Xà sững sờ tại chỗ.
Mắt nó mở to, miệng cũng há hốc, nhưng cổ họng như bị nghẹn, không thể phát ra tiếng.
"Đừng khóc, anh có chuyện muốn nói với em.'
"Anh nói trước cho em biết, cái đầu này được tìm thấy trên tâng ba của nhà nghỉ."
"Trước đó, nó bị ba con tiểu quỷ đá qua đá lại như quả bóng."
Dương Xà bước tới, nước mắt đã trào ra khỏi khóe mi, nó bất chấp nước xác chết và mùi hôi thối, ôm chặt lấy đâu của cha mình, toàn thân run rẩy.
Nhìn dáng vẻ đau lòng của đứa trẻ trước mặt, Ninh Thu Thủy tự châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi, nhả khói lên trời, tự nói:
"Lời đồn trong thôn là cha của em bị hổ vô mất, nhưng bây giờ xem ra... Hình như sự việc có chút khác biệt so với tưởng tượng."
Dương Xà gào lên một tiếng phẫn nộ, ho ra máu, nó ôm đầu cha mình, đứng dậy định chạy ra ngoài.
Ninh Thu Thủy không quay đầu lại, nói:
"Tuy anh không biết trước đây đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong thôn có nhiều người như vậy, ba con tiểu quỷ trong nhà nghỉ sẽ không vô cớ nhằm vào cha em, anh nghĩ... Trước đây hai bên hẳn là đã có mâu thuẫn, đúng không?" Dương Xà đứng ở cửa, toàn thân run rẩy dữ dội.
Đó là nỗi buồn, là sự tức giận, cũng là sự bất lực.
Đối mặt với tiếng khóc và sự im lặng của nó, Ninh Thu Thủy quay người lại, nói:
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
"Em kể mọi chuyện cho anh nghe đi, biết đâu anh có thể giúp đỡ." Dương Xà quỳ trên mặt đất, lau nước mắt bằng mu bàn tay bẩn thỉu.
Vô ích thôi... "Lão trưởng thôn đã qua đời rồi, căn bản không ai có thể quản được chúng!"
Ninh Thu Thủy:
"Ít nhất, anh có thể cùng em nghĩ cách, còn hơn là em phải chiến đấu một mình, đúng không?” Dương Xà quay đầu nhìn Ninh Thu Thủy, nhìn người đàn ông đã tát nó một cái, do dự hồi lâu, mới nghẹn ngào nói:
"Chúng là ba anh em, anh cả tên là Văn Đông Lai, anh hai tên là Văn Tài Sinh, đứa út tên là Văn Quan Nhạc, ba người này là con em của những kẻ xấu xa nổi tiếng trong thôn, sau này, khi lão trưởng thôn lên nắm quyền, cha của bọn chúng đã bị lão trưởng thôn trừng trị, tất cả đều bị đưa đến con mương đầu thôn chém đầu, sau đó thi thể bị đẩy xuống mương, nước cuốn trôi.'
"Nhưng lão trưởng thôn thấy mấy đứa trẻ này còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, nên đã để bọn chúng sống sót, đưa đến trại trẻ mồ côi trong thôn, ở đó còn có mấy đứa trẻ khác, cha mẹ đều gặp tai nạn, lão trưởng thôn đã tự bỏ tiền túi ra, thành lập một trại trẻ mồ côi nhỏ, chuyên chăm sóc những đứa trẻ này.
"Sau này, khi bọn chúng dần dần lớn lên, lại bắt đầu dựa vào thân phận người yếu the' để gây chuyện khắp nơi, dù sao chỉ cân bọn chúng khóc lóc kể lể rằng mình không có cha mẹ, thì những người lớn trong thôn sẽ mềm lòng." "Mấy tháng trước, vào ngày sinh nhật của em, cha em đã tìm được một khúc gỗ tốt trên núi, chặt một đoạn, sau đó làm cho em một mô hình máy bay, ông ấy nói với em, nếu sau này em ngoan ngoãn, ông ấy sẽ dẫn em đi máy bay thật, hôm đó em rất vui, liên mang mô hình máy bay ra ngoài khoe khoang, kết quả bị ba anh em nhà họ Văn nhìn thấy...'
Nói đến đây, Dương Xà lại nghẹn ngào, khóc rất thương tâm.
".. Lúc đó... nếu em... nếu em không mang mô hình máy bay mà cha em làm cho ra ngoài khoe khoang...
Thấy nó khóc đau lòng, Ninh Thu Thủy không hỏi nữa, chỉ đứng bên cạnh chờ nó khóc. Khoảng mười mấy phút sau, Dương Xà dường như đã bình tĩnh hơn một chút, Ninh Thu Thủy mới tiếp tục hỏi:
'Sau đó, bọn chúng đã làm gì? Dương Xà bu môi, mũi sụt sịt: "Bọn chúng muốn chơi mô hình máy bay của em, em không đồng ý, bọn chúng liên giật, em không cho, bọn chúng liên đánh em một trận, hôm đó hình như em bị đánh ngất xiu khi tỉnh lại thì trời đã tối, em vừa khóc vừa chạy về nhà, kể chuyện này cho cha em nghe, ông ấy nói với em, ngày mai ông ấy sẽ đến đòi lại từ ba tên nhóc nhà họ Văn, sau đó... sau đó cha em không vê nữa..."
"Lúc đó, mẹ em đã báo chuyện này cho lão trưởng thôn, trưởng thôn liền phái người đi tìm cha em, nhưng tìm khắp cả núi cũng không thấy cha em đâu, em kể lại chuyện xảy ra hôm qua cho lão trưởng thôn nghe, cho nên lão trưởng thôn liên dẫn người đến trại trẻ mồ côi, nhưng nghe cô quản lý ở trại trẻ mồ côi nói, ba đứa trẻ nhà họ Văn cũng mất tích..."
"Cuối cùng, lão trưởng thôn đã lo lắng chuyện này mấy ngày trời, thật sự không có bất kỳ tin tức gì vê cha em và ba tên nhóc kia, bọn họ nói với em và mẹ em rằng, cha em và ba tên nhóc kia đều bị hổ vồ mất trên núi..."
Ninh Thu Thủy chú ý đến thời gian mà Dương Xà nhắc đến, như nhận ra điều gì đó, lập tức hỏi:
"Không lâu sau đó, lão trưởng thôn đã đổ bệnh, đúng không?"
Dương Xà nghe vậy, nhớ lại một chút, gật đầu:
"Vâng, đúng ạt"
"Hình như là sau đó vài ngày, lão trưởng thôn đột nhiên đổ bệnh, sau khi chuyện này được lan truyền trong thôn, mọi người đều rất lo lắng cho sức khỏe của lão trưởng thôn, nhưng con trai lão trưởng thôn đã ra lệnh, không cho phép bất kỳ ai đến thăm."
"Bệnh được một thời gian, cách đây mấy ngày, lão trưởng thôn đột nhiên qua đời, con trai ông ấy bắt đầu lo liệu tang lễ, dẫn đầu Thủ Linh cho lão trưởng thôn."
"Em nghe người lớn nói, Thủ Linh thường chỉ cần ba ngày, nhưng lão trưởng thôn đã tự mình lập di chúc, yêu cầu Thủ Linh cho ông ấy bảy ngày, còn lý do... thì không ai biết."
"Vì mọi người trong thôn đều rất kính trọng lão trưởng thôn, nếu không có sự hy sinh của lão, thì thôn Ngỗng sẽ không có được sự yên bình như ngày hôm nay, cho nên chỉ cân là yêu cầu của lão trưởng thôn, mọi người đều chấp nhận... Anh, sao sắc mặt anh lại khó coi vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận