Quỷ Xá

Chương 742: [Đường Cái] Nhà vệ sinh công cộng

Chương 742: [Đường Cái] Nhà vệ sinh công cộngChương 742: [Đường Cái] Nhà vệ sinh công cộng
Chương 742: [Đường Cái] Nhà vệ sinh công cộng Chương 742: [Đường Cái] Nhà
vệ sinh công cộng
Bị Ninh Thu Thủy hỏi như vậy, số 19 nhớ lại lúc đến đây, hình như là không nhìn thấy số 7.
"Có lẽ anh ta không khỏe, xin nghỉ rồi."
"Quan tâm anh ta như vậy, chỉ bằng quan tâm bản thân mình đi!" Số 19 bị Ninh Thu Thủy nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên, trong lòng không hiểu sao lại thấy phiên muộn và bất an.
Ninh Thu Thủy cười nói:
"Tôi không phải đang quan tâm anh ta, mà là đang quan tâm anh." Số 19 nghe vậy sững sờ.
“Quan tâm tôi?"
Vẻ mặt anh ta hơi kỳ quái, lại nghe Ninh Thu Thủy nói:
"Tôi lo anh đi theo vết xe đổ của anh ta.. Nếu tôi đoán không nhầm, số 7 bây giờ đã biến mất rồi."
“Nói xem anh không tò mò, tại sao anh ta lại đột nhiên biến mất sao?"
Số 19 nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Ninh Thu Thủy, trái tim vốn coi như trấn định đột nhiên có chút sợ hãi. "Tôi đã nói với anh rồi, anh ta không khỏe, đang nghỉ ngơi."
"Tôi thấy anh chàng này đúng là bệnh nặng rồi, cứ nghi thần nghi quỷ!" "Lát nữa phải điều trị cho tốt!"
Suy nghĩ của Ninh Thu Thủy nhanh chóng lướt qua, tiếp tục nói:
. Bên các anh hôm nay không sắp xếp người mới đến phòng 513 đúng không?”
"Biết tại sao không?”
Thực ra lúc đến đây, số 19 đã tự nhủ trong lòng—— Bệnh nhân mà anh ta phụ trách là một người bị bệnh tâm thần, lúc nói chuyện với anh ta nhất định phải cảnh giác. Nhưng không biết tại sao, lời nói của Ninh Thu Thủy luôn có thể khơi dậy sự tò mò trong lòng anh 1a.
Anh chàng này...
Nhìn chằm chằm vẻ thần thần bí bí của Ninh Thu Thủy, số 19 im lặng một lúc, vẫn hỏi:
"Tại sao?"
Ninh Thu Thủy nhìn những người xung quanh, hạ giọng nói:
"Bởi vì người bệnh tên 'Khánh Thuận Phi' kia... cũng đã chết." Nghe đến đây, số 19 có chút kinh ngạc.
"Khánh Thuận Phi chết rồi?"
"Sao có thể?"
Ninh Thu Thủy chậm rãi lấy ra một thứ từ trong người, đặt trước mặt số 19.
Người sau cúi đầu nhìn, vậy mà là thẻ căn cước của Khánh Thuận Phi.
"Tối qua, Khánh Thuận Phi đã chết ở hành lang ngoài cửa, có người tận mắt nhìn thấy."
Số 19 nhìn tấm thẻ căn cước trên tay, dân dần tin tưởng, Ninh Thu Thủy miêu tả lại những chuyện mà Diêu Tồn Nghĩa đã nói với hắn tối qua một cách sống động:
"Có người tối qua cầm dao, ngay trước cửa phòng 513, từng nhát từng nhát đâm chết anh ta... Máu bắn tung tóe khắp nơi, lúc anh đến chẳng lẽ không chú ý đến vết máu mới trên mặt đất sao?”
Số 19 hồi tưởng lại, trán bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
"Máu sao, hình như là nhiều hơn một chút..."
Ninh Thu Thủy:
"Đó chính là máu của Khánh Thuận Phi." S6 19 khong hieu:
"Chờ một chút... Tôi không hiểu, chuyện này có liên quan gì đến số 7 sao?"
Ninh Thu Thủy nhìn chằm chằm anh ta:
Đương nhiên có liên quan.'
"Dù sao người giết Khánh Thuận Phi... chính là số 7."
"Anh ta giết Khánh Thuận Phi, sau đó hoảng hốt bỏ chạy, nhưng tôi đoán anh ta hẳn là không chạy thoát, bởi vì không lâu sau khi Khánh Thuận Phi chất...
Nói đến đây, giọng hắn đột nhiên trở nên âm trâm:
"Nó đã biến thành quỷ, quay vê trả thù." Sắc mặt số 19 cứng đờ, sau đó nói:
"Biến thành quỷ?"
Anh đang nói đùa sao?”
"Theo như anh nói, số 7 bị hồn ma của Khánh Thuận Phi giết chết?" Ninh Thu Thủy đột nhiên dựa lưng vào ghế, xòe tay cười nói:
“Tôi chưa từng nói như vậy.
"Có lẽ... sự thật còn tồi tệ hơn thế này."
Tồi tệ hơn cả bị quỷ giết chết?
Trên người số 19 đột nhiên nổi da gà.
Ninh Thu Thủy cũng không phải thật sự đang lừa gạt số 19.
Những chuyện xảy ra tối qua thật sự quá kỳ lạ. "Tình nguyện viên đột nhiên giết chết bệnh nhân mà mình phụ trách chăm sóc, sau đó bỏ trốn. Sau đó người bệnh bị giết biến thành lệ quỷ quay vê đòi mạng, nhưng lại không tìm thấy tình nguyện viên kia.
Tất cả những điều này, thoạt nhìn hoang đường, không có manh mối, nhưng với bài thơ ngắn mà Cố Thiếu Mai đưa lúc trước, trong đầu Ninh Thu Thủy đã nảy sinh một suy nghĩ đáng sợ.
Và suy nghĩ này, hắn nhất định phải xác nhận với số 19 trước mắt. Hai người ngôi đối diện nhau trước bàn ăn, không ai nói thêm gì nữa, qua một lúc lâu, số 19 cảm thấy bụng khó chịu, cơn buồn đi vệ sinh ập đến, anh ta nói với Ninh Thu Thủy:
"Tôi đi vệ sinh một lát, anh cứ ngồi ở đây, đừng đi đâu cả, nghe rõ chưa?"
"Nếu tôi quay lại không nhìn thấy anh, tôi sẽ trực tiếp báo cáo với bác sĩ, tiến hành tiêu diệt nhân đạo đối với anh... Hiểu chưa?"
Anh ta vẫn đang uy hiếp Ninh Thu Thủy, nhưng người sau hoàn toàn không để tâm:
"Yên tâm, tôi cứ ngồi đây, tôi không đi đâu cả."
Thấy Ninh Thu Thủy phối hợp như vậy, số 19 cũng hơi yên tâm, vội vàng che bụng đi vê phía nhà vệ sinh ở góc nhà ăn.
Sau khi anh ta đi, Ninh Thu Thủy nhìn sang đĩa thức ăn của số 19, nhìn chằm chằm vào đó, dần dần chìm vào suy tư.......
Ào ào——
Một trận oanh tạc dữ dội, số 19 đang ngồi xổm trong buồng vệ sinh lập tức cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Trên trán anh ta toát ra mồ hôi lạnh, cảm thấy chưa đi sạch, liên tiếp tục rặn.
Két——
Cửa nhà vệ sinh đột nhiên bị đẩy ra, một người đi vào.
Cộp, cộp, cộp...
Vì buồng vệ sinh có cửa, cho nên số 19 không nhìn thấy tình hình cụ thể bên ngoài, chỉ cảm thấy tiếng bước chân này nghe có vẻ không hòa hợp với môi trường xung duanh.
Đối phương không giống như đến nhà vệ sinh để giải quyết nhu cầu sinh lý, nhịp độ bước đi rất chậm. Sự không hòa hợp này mang đến cho số 19 một cảm giác bất an. Cộp, cộp...
Tiếng bước chân đó lại vang lên, trước tiên dừng lại ở buồng vệ sinh số 1, hắn ta mở cửa buồng vệ sinh số 1 ra, nhưng không đi vào.
Một lát sau, cửa buông vệ sinh số 1 lại đóng lại.
Người đó lại đi vê phía buông vệ sinh số 2.
Két——
Hắn ta lại mở cửa buồng vệ sinh số 2 ra. Nhung van khong di vao.
Raml
Theo cửa số 2 đóng lại, tiếng bước chân của hắn ta lại vang lên trong nhà vệ sinh, đi đến buồng vệ sinh số 3.
Sau khi lặp lại hành động lúc trước, hắn ta đi vê phía buồng vệ sinh cuối cùng, cũng chính là buồng vệ sinh mà số 19 đang ở. Cộp, cộp, cộp——
Tiếng bước chân rõ ràng này, trong nhà vệ sinh không hiểu sao lại có vẻ quỷ dị.
Cuối cùng, dừng lại trước số 19.
Bạn cần đăng nhập để bình luận