Quỷ Xá

Chương 581: [Đại hôn] Chuyện Xưa

Chương 581: [Đại hôn] Chuyện XưaChương 581: [Đại hôn] Chuyện Xưa
Chương 581: [Đại hôn ] Chuyện Xưa Chương 581: [Đại hôn ]
Chuyện Xưa
Trở về sân nhỏ số 3, Ninh Thu Thủy và ba người vào phòng, khóa trái cửa, sau đó Lưu Thừa Phong lấy 'cuốn số' vừa lấy được từ Mục Xích Hưng ra, đặt lên bàn.
Mọi người vây quanh, bìa 'cuốn số' đã ngả vàng, mép giấy cong lên, bụi bặm, dấu vết thời gian không thể che giấu, có những chỗ còn in hẳn vết màu nâu, không biết là dầu mỡ hay thứ gì khác. Nhìn chằm chằm vào 'cuốn số' này, An Hồng Đậu nhỏ giọng nói:
"Có một vấn đề... Nếu quản gia nhận ra điều gì đó, Khách Quỷ khác nhận ra điều gì đó, bọn họ đi tìm Mục Xích Hưng, liệu tên đó có khai hết chuyện 'cuốn sổ' ra không?"
Ninh Thu Thủy lật trang đầu tiên của cuốn số, nói:
"Hoàn toàn có khả năng đó."
"Vì vậy, chúng ta phải nhanh lên, sau khi xem xong, trực tiếp giấu 'cuốn sổ' đi, để hắn ta từ từ tìm.”
Vừa nói, hắn vừa nhìn trang đầu tiên của cuốn sổ. Trên đó quả thật ghi tên Mục Thần.
Nhưng điều thú vị là, sau khi đọc kỹ 'cuốn sổ' này từ đầu đến cuối, mấy người mới phát hiện ra, Mục Thần căn bản không phải là quản gia của Mục gial
Ông ta là người hầu thấp kém nhất trong Mục gia.
Khác với những người khác, Mục Thần không có cha mẹ, không có gia đình, càng không có tư cách ký hợp đồng lao động với Mục gia, ông ta là đứa trẻ ăn mày sắp chết rét được Mục Vân Sinh, cậu chủ út của Mục gia, tốt bụng nhặt về từ ngoài đường. Tên và họ của Mục Thần, đều do Mục Vân Sinh ban cho.
Năm đó, Mục Vân Sinh tám tuổi, vẫn còn đang học ở trường tư thục.
Đương nhiên, do Mục Vân Sinh lúc đó còn quá nhỏ, trong nhà căn bản không có quyền lên tiếng, vì vậy, dù người nhà họ Mục đồng ý để Mục Thần ở lại, nhưng căn bản không thật sự coi ông ta là người.
Công việc mà ông ta làm ở Mục gia nhiều gấp hai, ba lần so với những người hầu khác, cho dù là cho lợn ăn, nhổ cỏ, hay thông cống, đều có phần của ông ta. Hơn nữa, tiền lương mà ông ta nhận được chỉ bằng một phần tư so với những người hầu khác.
Thỉnh thoảng còn bị những người hầu khác ác ý phỏng đoán, nói hắn ta có thể là tội phạm trốn trại từ đâu đến, trước đây đã làm rất nhiều chuyện bản thỉu, không thể để lộ ra ánh sáng.
Thỉnh thoảng còn bị một số người hầu say rượu đánh đập, nếu ông ta chạy chậm một chút, ngày hôm sau sẽ nhìn thấy rất nhiều vết bằm tím trên người Mục Thần.
Nhưng dù vậy, Mục Thần vẫn rất cảm ơn Muc Vân Sinh. Bởi vì nếu như không phải có Mục Vân Sinh, ông ta đã sớm chết ở trong đống rác rưởi bẩn thỉu ở trong tiểu trấn lúc trước rồi.
Cuối cùng ông ta nhất định cũng sẽ giống những rác rưởi kia, bị trực tiếp xử lý.
Hiện tại mặc dù ở Mục gia, thường xuyên bị sỉ nhục, nhưng ít ra ông ta có thể mặc ấm, có thể ăn no.
Từ trên xuống dưới Mục gia, không ai thích tên ăn mày mà tiêu thiếu gia mang về này, người duy nhất đối tốt với ông ta, chính là Mục Vân Sinh cùng với một lão nhân phụ trách một số viêc như nấu nước. chẻ củi. nấu cơm ở sau bép.
Nhưng Mục Vân Sinh rất ít khi xuất hiện trước mặt ông ta.
Điều thú vị là, tên ăn mày này dường như đã từng biết chữ, không những biết đọc, mà còn biết viết.
'Cuốn số' chính là những gì Mục Thần ghi chép bằng giấy bút mua được sau một năm dành dụm.
Ai đối xử tốt với ông ta, ai đối xử tệ với ông ta, tất cả đều được ghi lại trong đó.
Cuốn sổ này rất dày, ghi chép những chuyện xảy ra trong Mục gia suốt mấy chục năm qua, từ những dòng miêu tả trong cuốn số có thể thấy, Mục gia là một gia tộc địa chủ phong kiến, tổ tiên làm giàu bằng nghề trộm mộ, sau đó rửa tay gác kiếm, bắt đầu kinh doanh tơ lụa và trà, để duy trì sự thịnh vượng của gia tộc, đời đời nhà họ Mục đều kết thông gia với những tiểu thư nhà giàu, cứ như vậy, ba gia tộc rồi hai gia tộc cuối cùng hợp nhất thành một gia tộc, con cháu sinh ra đều mang họ Mục.
Mọi thứ đều phát triển theo hướng thịnh vượng, cho đến khi Mục Vân Sinh, con trai út của gia chủ đời này, gặp vấn đề.
Mục Vân Sinh là người con trai tài giỏi nhất của Mục gia, học hành, tính toán, cử chỉ đều rất xuất sắc, gia chủ đã sớm có ý định truyền ngôi vị cho Mục Vân Sinh, nhưng khi sắp xếp hôn sự cho Mục Vân Sinh, lại bát ngờ biết được con trai út của mình đã yêu một cô gái hát rong tên là Diệp Ngọc Trang trong rạp hát của thị trấn, thậm chí còn hứa hẹn sẽ cưới cô gái này về làm vợ.
Gia chủ Mục gia nghe vậy thì vô cùng tức giận.
Nhà họ Mục có địa vị gì chứ?
Đừng nói đến cô gái hát rong đó, cho dù là cả rạp hát trong thị trấn, ông ta chỉ cần vung tay lên là có thể mua đươc mười tám cái, với gia thế như vậy, nếu người thừa kế tương lai của Mục gia lại cưới một cô gái hát rong, người ngoài sẽ nghĩ như thế nào?
Ông ta còn mặt mũi nào nữa?
Vì chuyện này, gia chủ Mục gia và Mục Vân Sinh đã cãi nhau một trận nảy lửa.
Mục Vân Sinh nói với cha mình rằng, nếu ông ta nhúng tay vào chuyện hôn nhân của hắn, hắn sẽ không kế thừa vị trí gia chủ.
Nhưng mà, mấy người anh trai của Mục Vân Sinh, chẳng phải đều là những kẻ ăn chơi trác táng sao? Cả ngày chỉ biết nghe hát, đi kỹ viện, hoặc là đá gà chọi dé, gia chủ Mục gia biết rõ, nếu giao Mục gia cho những tên bắt tài này, thì chắc chắn sẽ tiêu tan.
Cơ nghiệp mà tổ tiên máy đời gầy dựng nên, cứ như vậy bị hủy hoại trong tay ông ta.
Ông ta không thể chấp nhận chuyện này.
Lúc đó, gia chủ Mục gia đã đích thân đến tìm Diệp Ngọc Trang, hứa hẹn sẽ cho cô ta một khoản tiền lớn, để cô ta rời khỏi thị trấn, đừng bao giờ quay lại.
Nhưng Diệp Ngọc Trang không đồng ý.
Cô ta nói với gia chủ Mục gia, cô ta không cần tiền, cũng có thể rời đi, nhưng nhất định phải nói rõ ràng với Mục Vân Sinh, không thể cứ như vậy mà rời đi một cách không minh bạch.
Cuối cùng, gia chủ Mục gia không thể lay chuyển cô ta, đành phải đồng ý.
Hai người gặp mặt.
Gia chủ Mục gia trốn ở bên ngoài nghe lén.
Mục Vân Sinh thông minh như vậy, vừa nghe Diệp Ngọc Trang nói, hắn đã đoán được là cha mình đã đến tìm cô ta, hắn nói với Diệp Ngọc Trang, nếu cô ta muốn rời đi, hắn sẽ đi cùng cô ta.
Nghe thấy những lời này, gia chủ Mục gia không nhịn được nữa, liền xông vào, sai người hầu trói Mục Vân Sinh lại, nhốt vào phòng tối.
Hắn ta bị nhốt suốt hơn nửa tháng.
Đương nhiên, trong thời gian này, gia chủ Mục gia cũng không nhàn rỗi, không dùng được thủ đoạn quang minh chính đại, ông ta liền nghĩ đến thủ đoạn xấu xa.
Nhìn những đứa con trai bất tài khác, gia chủ Mục gia nhanh chóng tìm đến con trai cả, đưa cho hắn ta một gói thuốc và rất nhiều ngọc quý, đồng thời kể cho hắn ta nghe về kế hoạch của mình.
Thế là, con trai cả cầm gói thuốc đó, tìm đến đám bạn xấu thường ngày, dặn dò một hồi, sau đó đám bạn xấu đó liền đến rạp hát, bỏ ra một số tiền lớn để hẹn Diệp Ngọc Trang nghe hát riêng, tuy rằng người của rạp hát không phải là người xấu, nhưng khi nhìn thấy con trai cả Mục gia mang đến cả một bao ngọc quý, mắt bọn họ đều sáng rực, đâu còn quản nhiều như vậy nữa, liền để Diệp Ngọc Trang ởi tiếp đãi vị khách này, đồng thời liên tục hứa hẹn, cô ta chỉ cần hát, không cần làm bát cứ điều gì khác.
Cứ như vậy, người kia tìm cơ hội hạ dược cho Diệp Ngọc Trang, đồng thời cường bạo cô ta.
Mà lúc này, gia chủ Mục gia 'vừa đúng lúc' mang theo người đến rạp hát, ông ta nói với người quản lý rằng mình đã bàn bạc với con trai út, đồng ý cuộc hôn nhân này, dù sao Diệp Ngọc Trang tuy là ca kỹ, nhưng chỉ bán nghệ, không bán thân, làm việc đàng hoàng, tin đồn bên ngoài không ảnh hưởng gì cả.
Nhưng khi bọn họ được người quản lý dẫn đến. đẩy mở cửa phòng của Diệp Ngọc Trang, lại trông thấy Diệp Ngọc Trang tóc tai lộn xộn, trần truồng nằm sắp trên bàn, mặt đất một mảnh hỗn độn.
Cứ như vậy, ô danh của Diệp Ngọc Trang liền nhanh chóng truyền khắp toàn bộ tiểu trấn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận