Quỷ Xá

Chương 798: 【 Chạy Thoát ] Nói Dối

Chương 798: 【 Chạy Thoát ] Nói DốiChương 798: 【 Chạy Thoát ] Nói Dối
Chuong 798: 【 Chay Thoát ] Nói Dối Chương 798: 【 Chạy Thoát ] Nói
Dối
"Sao anh biết nhà Vương Văn Tâm đang thiếu tiên?"
Ninh Thu Thủy đột nhiên hỏi một câu.
Diệp Sâm khẽ cau mày, đáp:
"Cô ấy nói với tôi đấy, chẳng lẽ nhà cô ấy không phải đang rất thiếu tiền sao?”
"Nếu tôi nhớ không lầm, hình như cô ấy cần tiên để cho em trai di học và chữa bệnh cho mẹ."
Ninh Thu Thủy tiến lại gân Diệp Sâm một bước, ánh mắt nhìn hắn ta thay đổi: "Đạo diễn Diệp, mạo muội hỏi một câu, lần trước hai người gặp nhau, có phải là ở một nhà hàng nào đó không?”
Diệp Sâm:
"Nhà hàng Lan Thảo, sao vậy?" Ninh Thu Thủy nhìn chằm chăm vào mắt hắn ta, nói:
"Đó là lần đầu tiên hai người gặp nhau đúng không, lần đầu tiên gặp mặt, cô ấy đã nói với anh rằng nhà cô ấy rất nghèo?”
Vẻ mặt Diệp Sâm lộ ra một tia không tự nhiên.
"Đúng vậy, có vấn đề gì sao?"
Ninh Thu Thủy:
"Còn nhớ những gì chúng tôi đã nói với anh chứ?” "Chúng tôi là bạn của Vương Văn Tâm”
"Theo như tôi biết vê cô ấy, tôi không cho rằng cô ấy là người lỗ mãng, ít nhất sẽ không nói với một vị khách vê tình hình gia đình của mình ngay trong lần đầu tiên gặp mặt."
"Đạo diễn Diệp, hình như anh đang nói dối, nhìn mồ hôi trên trán anh kìa, anh đang lo lắng chuyện gì vậy?"
Đồ Thúy Dung có chút kinh ngạc nhìn Ninh Thu Thủy, đương nhiên là cô biết Ninh Thu Thủy chỉ đang dò xét hắn ta thôi.
Nhưng cô không ngờ, Ninh Thu Thủy lại nhạy bén với thông tin như vậy, trạng thái của Diệp Sâm không đúng, hình như thật sự đã bị hắn dò ra được chút manh mối. Ánh mắt Diệp Sâm khi đối diện với Ninh Thu Thủy bỗng nhiên né tránh, có chút chột dạ.
"Tôi lo lắng là vì ... tôi đến muộn." Tư duy của Ninh Thu Thủy rất rõ ràng, chậm rãi nói:
"Một đạo diễn, một tổng giám đốc công ty, vì sắp đến muộn buổi thử vai của một nghệ sĩ vô danh tiểu tốt mà lo lắng như vậy, lý do này có vẻ hơi hoang đường."
"Ngoài ra, ngữ khí của anh lúc gõ cửa vừa rồi rất gấp gáp, ngữ khí đó ... giống như là đang lo lắng Vương Văn Tâm gặp chuyện vậy. Hắn vừa dứt lời, Diệp Sâm liên đột ngột đứng bật dậy, hai mắt nhìn chằm chằm vào Ninh Thu Thủy, lớn tiếng quát:
"Cô ấy gặp chuyện?"
"Cô ấy có thể gặp chuyện gì?"
"Cô ấy có thể gặp chuyện gì chứ!" "Hả?!"
Hắn ta gân như là đang gào thét với Ninh Thu Thủy, hai mắt trợn trừng.
Ninh Thu Thủy thậm chí còn có thể nhìn thấy tia máu trong mắt hắn ta, chi chít, vô cùng dữ tợn.
Sự thay đổi này thật sự quá đột ngột.
Giống như một người mắc bệnh tâm thân, đột nhiên bị kích thích, dẫn đến phản ứng thái quá.
Biểu cảm của Diệp Sâm, rõ ràng là đang sợ hãi điều gì đó. Đối mặt với su gao thét của Diệp Sâm, Ninh Thu Thủy gần như không hề dao động.
Dường như hắn gan dạ hơn hai cô gái bên cạnh.
"Đạo diễn Diệp, anh đừng vội, cho phép tôi mạo muội hỏi một câu ... Gần đây Vương Văn Tâm có đắc tội với ai, hoặc là có kẻ thù nào không?”
"Anh yên tâm, mục đích của chúng tôi cũng giống như anh, đều là muốn bảo vệ cô ấy."
Diệp Sâm bồn chồn lo lắng, hắn ta nhìn Ninh Thu Thủy với vẻ mặt nghiêm túc vài lần, sau đó bực bội móc trong túi ra một số thứ linh tỉnh - mấy đồng xu, một chiếc đồng hồ, một bao thuốc lá, một chiếc bật lửa. Những thứ này bị ném lung tung lên giường, Diệp Sâm cầm lấy điếu thuốc châm lửa, rít một hơi, nói: "Cô ấy không có kẻ thù, cũng không đắc tội với ai cả."
Ninh Thu Thủy do dự một lúc, sau đó mới nói:
"Nhưng mà có người muốn giết cô ấy, đúng không?"
Hắn vừa dứt lời, sắc mặt Diệp Sâm lập tức thay đổi.
Chỉ thấy hắn ta đột ngột ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngâu nhìn chằm chằm vào Ninh Thu Thủy, giọng khàn đặc nói:
"Sao cậu biết?"
"Sao cậu biết được?!"
"Tôi hỏi sao cậu biết được!!" Hắn ta gao thét với Ninh Thu Thủy hết lần này đến lân khác, thái độ khoa trương, cảm xúc có chút mất khống chế.
Ninh Thu Thủy cảm thấy có gì đó không ổn, vừa lùi lại, vừa giấu bàn tay phải đeo nhẫn ra sau lưng, luôn trong tư thế sẵn sàng ứng phó với tình huống bất ngờ có thể xảy ra.
"Đạo diễn Diệp, phiên anh bình tĩnh lại một chút.”
"Chúng tôi không phải là kẻ thù hay đối thủ của anh, chúng tôi chỉ muốn giúp...'
Hắn cố gắng trấn an Diệp Sâm, nhưng hiện tại đối phương căn bản không nghe lọt tai bất cứ lời nào, trực tiếp phớt lờ lời nói của hắn. "Vương Van Tâm, cô ay ... có phải đã chết rồi không?"
"Đúng không?”
Diệp Sâm dường như đã nhận ra điêu gì đó, không ngừng hỏi dồn Ninh Thu Thủy.
Thấy Ninh Thu Thủy không cho hắn ta câu trả lời, hắn ta bèn quay sang nhìn hai cô gái, hai tay dang rộng, run rẩy dữ dội:
"Nói cho tôi biết!"
"Vương Văn Tâm có phải đã chết rồi không?"
"Sao các cô đều im lặng vậy?”
“Nói chuyện đi!"
Hai cô gái cũng liên tục lùi lại, bị bộ dạng này của Diệp Sâm dọa sợ, không dám nói một lời nào. Bọn họ sợ nói sai, sẽ khiến Diệp Sâm hoàn toàn mất khống chế. Ngay lúc này -
Từ trong toilet vốn dĩ yên ắng, bỗng nhiên truyên đến tiếng xả nước bồn cầu.
Ào ào -
Bốn người trong phòng nghe thấy tiếng động này, cơ thể đều cứng đờ, đứng im tại chỗ.
Không khí trở nên ngưng trọng. Ánh mắt của ba người Ninh Thu Thủy chậm rãi nhìn vê phía cửa toilet, lông tơ trên người dựng đứng.
Bọn họ đều biết trong toilet có thứ gì.
Ở đó, chỉ có một thi thể. Một thi thể đã chết cứng ngắc. Vậy tiếng xả nước này là từ đâu ra?
Là con quỷ lúc trước đã quay lại sao?
Hay là ...
Diệp Sâm, người vừa rồi còn đang phát điên, khi nghe thấy tiếng xả nước bồn cầu từ toilet, bỗng nhiên im bặt, vẻ điên cuồng trong mắt tan biến, thay vào đó là nỗi sợ hãi tận sâu trong tâm hồn.
Hắn ta đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích, quay lưng về phía cửa toilet, dường như không dám quay đầu lại.
Cạch -
Tay nắm cửa từ từ xoay chuyển. Đồng thời, đèn trên trân nhà cũng bắt đầu nhấp nháy theo nhịp.
Xet Xet -
Xet Xet -...
Bạn cần đăng nhập để bình luận