Quỷ Xá

Chương 507: [ Mất bò mới lo làm chuông] Tìi

Chương 507: [ Mất bò mới lo làm chuông] TìiChương 507: [ Mất bò mới lo làm chuông] Tìi
Chương 507: Í Mất bò mới lo làm chuồng ] Tìm thi
Chương 507: [ Mất bò mới lo làm chuồng] Tìm thi
Sóng cũ chưa kịp yên, sóng mới đã lại nồi.
Vốn tưởng mọi chuyện đến đây là kết thúc, ai ngờ Bách Đình, kẻ tưởng chừng đã buông tha cho họ, giờ lại xuất hiện gây chuyện.
Bách Đình, cái tên thứ ba bị gạch bỏ trong văn phòng Nghiêm quản lý, cũng là người từng sử dụng chiếc máy tính ở tầng ba. Công việc cụ thể của hắn ta ra sao vẫn còn là ấn só, nhưng khác với ba bệnh nhân tâm thần kia, trí thông minh của Bách Đình rõ ràng nhỉnh hơn hẳn.
Có vẻ như hắn đã phát hiện ra điều bất thường trong tòa nhà, nên mới lập kế hoạch trốn thoát. Những bức tường dày cộm bị phá hỏng chính là kiệt tác của hắn.
Đáng tiếc, hắn đã gần thành công.
Thực tế thì cách đây không lâu, Ninh Thu Thủy và Bạch Tiêu Tiêu vẫn tin rằng Bách Đình đã thoát khỏi "Bãi nhốt cừu”. Sự thật phũ phàng hơn nhiều.
Hắn ta không những không trốn thoát, mà còn bị Nghiêm quản lý bắt giữ, biến thành bộ dạng ma quỷ hiện tại. Cả hai đều không thể tưởng tượng nỗi Bách Đình đã phải trải qua những điều kinh hoàng gì để biến thành như vậy.
Vù vù -
Từ khe tường không chỉ rỉ ra dịch nhớt đen ngòm, mà những lọn tóc đen cũng bắt đầu dày đặc chui ra, vươn dài từ khe hở của viên gạch!
Bạch Tiêu Tiêu mặt mày tái mét, tay nắm chặt con dao găm, chuẩn bị chiến đấu. Nhưng Ninh Thu Thủy đã kịp thời ngăn cô lại hướng về phía hốc tường đang vươn ra những lọn tóc, lớn tiếng nói:
"Bách Đình, anh nghe tháy tôi nói chứ?", Ninh Thu Thủy lên tiếng, hướng về phía những lọn tóc.
"Anh thông minh hơn chúng nó nhiều!"
"Chúng tôi cũng giống như anh, đều là những kẻ đáng thương bị Nghiêm quản lý lừa gạt đến đây!"
"Giúp chúng tôi một tay, để chúng tôi rời khỏi nơi này!"
"Chúng tôi cũng có thể giúp anh, anh muốn gì?" Từ khi còn ở bên ngoài bức tường, Ninh Thu Thủy đã nhận ra tuy Bách Đình đã chết, nhưng thần trí vẫn còn sót lại, đủ để giao tiếp với người thường.
Giao tiếp được, nghĩa là có khả năng hợp tác.
Ở thế giới bên ngoài, nếu cần thiết, Ninh Thu Thủy không ngại dùng bạo lực để giải quyết vấn đề. Biện pháp tuy không hay ho, nhưng đủ đơn giản, hiệu quả.
Nhưng đây là Huyết Môn.
Đánh nhau với quỷ sao?
Dù có Quỷ Khí mạnh mẽ trong tay, đó cũng chẳng phải kế hay. Cái chết của Tiền Khả Nhi chính là bài học trước mắt.
Giọng Ninh Thu Thủy vừa dứt, những lọn tóc đen kia dần dần chậm lại, lơ lửng cách hai người chừng ba mét.
Có vẻ như nó đang do dự.
Khoảng nửa phút sau, những lọn tóc đen lại bắt đầu ngọ nguậy. Nhưng chúng không tắn công hai người, mà quấn vào nhau, dần dần tạo thành một khuôn mặt người đầy vẻ dữ tợn.
"Đem... Thi thể... Của tôi... Mang nó ra khỏi... Tòa nhà..."
"Thi thể của anh ở đâu?", Ninh Thu Thủy hỏi. "Ở trong... Quan tài gỗ lim... Tầng mười hai...", Bách Đình đáp.
Cả hai đều giật mình.
"Mang nó xuống... Tầng một... Tôi có thể... Giúp các người... Rời khỏi đây..."
Bách Đình vô cùng khó nhọc nói hết câu, khuôn mặt tạo thành từ những lọn tóc đen cũng tan biến.
Trong bóng tối Ninh Thu Thủy lôi bao thuốc, châm lửa một điếu, rít một hơi dài. Bầu không khí trở nên nặng nè, u ám.
Bạch Tiêu Tiêu liếc nhìn lỗ hổng trên tường, đôi mắt sâu thắm như mặt hà.
"Có vẻ như chúng ta không còn lựa chọn nào khác."
Ninh Thu Thủy nhìn về phía cầu thang, mí mắt hơi cụp xuống.
"Lên lầu thôi."
Hai người men theo cầu thang bộ ởi lên. Bọn họ không dám đi thang máy. May là thể lực cả hai đều rất tốt, khi lên đến tằng mười hai, hơi thở có phần gấp gáp hơn một chút.
"Căn phòng ở phía tây cuối hành lang!", Bạch Tiêu Tiêu nói.
Ninh Thu Thủy và Bạch Tiêu Tiêu nhanh chóng chạy về phía đó. Trên sàn nhà và tường vẫn còn vương lại rất nhiều dịch nhớt màu đen. Càng đi về phía tây vết máu trên sàn càng nhiều, càng thêm phần rợn người dưới ánh đèn trắng bệch trên trần nhà.
Nhưng cả hai đều không dừng bước. Đây là cơ hội ngàn năm có mội.
Con quỷ đáng sợ canh giữ quan tài gỗ lim đã đi ra ngoài "Bãi nhốt cừu" để tìm kiếm bọn họ. Nếu không phải tình huống đặc biệt, Ninh Thu Thủy cũng không nỡ bỏ rơi Văn Tuyết. Nhưng sức người có hạn, mục tiêu hàng đầu của hắn là đưa được bản thân và Bạch Tiêu Tiêu sống sót rời khỏi cánh cửa này.
Còn Văn Tuyết... Có thể cứu thì hắn sẽ ra tay, còn nếu không thể cứu được, Ninh Thu Thủy cũng sẽ không mảy may áy náy.
Hai người nhanh chóng đến căn phòng ở phía tây cuối hành lang. Vừa đây cửa bước vào, mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi khiến họ không khỏi nhíu mày.
Giữa căn phòng trống trải là một chiếc quan tài gỗ lim đỏ au như máu tươi.
Không, chính xác mà nói, thì đây không phải là quan tài gỗ lim, mà phải gọi là quan tài huyết mộc.
Từ khe hở của nắp quan tài, máu tươi vẫn không ngừng rỉ ra. Điều kinh khủng hơn là bên trong còn vang lên tiếng cào cấu khe khẽ!
Ninh Thu Thủy tiến đến gần quan tài, ra hiệu cho Bạch Tiêu Tiêu chuẩn bị sẵn sàng, sau đó áp tai vào thành quan tài, lắng nghe động tính bên trong.
Kẹt kẹt -
Kẹt kẹt -
Chính là âm thanh mà hắn đã nghe thấy ở hành lang bên phải ngã ba chữ T tầng một, giống hệt như đúc!
Có Bach Tiêu Tiêu vễm trơ. Ninh Thu Thủy không còn gì phải lo lắng, hắn dùng sức đây bật nắp quan tài. Cảnh tượng bên trong khiến hắn phải nheo mắt.
Bạch Tiêu Tiêu bước lên một bước, liếc nhìn vào trong quan tài, hít một ngụm khí lạnh.
Trong quan tài nằm ba thi thể.
Hai trong số đó là cặp đôi trẻ đã mất tích từ ngày đầu tiên. Tay bọn họ máu thịt be bét, móng tay lật ngược, hai cánh tay duỗi thẳng, tạo thành tư thế kỳ quái.
Trên mặt đất, nơi nắp quan tài bị lật úp, chi chít những vết cào cấu bằng máu. Khuôn mặt hai người chết đầy vẻ hoảng sợ, không biết bọn họ đã phải trải qua những gì bên trong chiếc quan tài này.
Nằm bên cạnh hai thi thể kia là một thi thể khác, thảm khốc không kém. Toàn thân không còn một mảnh da thịt lành lặn, chỉ toàn là những mảng thịt đen ngòm, bị ăn mòn vô cùng nghiêm trọng.
Một mùi gay mũi từ bên trong quan tài bay ra. Ninh Thu Thủy ngửi một cái rồi lập tức nói:
"Axif sulfuric đậm đặc."
Bạch Tiêu Tiêu nhíu mày.
“Thu Thủy, tôi không có ý gì... nhưng axit sulfuric đậm đặc không có mùi sao2”
"Bản thân axit sulfuric đậm đặc đúng là không có mùi, nhưng khi nó rớt lên da thịt người, gây ra phản ứng oxy hóa dữ dội, lúc đó sẽ tạo ra mùi này”, Ninh Thu Thủy giải thích.
Bạch Tiêu Tiêu nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ.
"Anh... đã từng thử rồi à?"
Ninh Thu Thủy im lặng một lát, vừa cởi áo khoác ra, vừa cần thận kéo thi thể tàn tạ từ trong quan tài ra ngoài.
"Ở chiến trường, bọn họ thường dùng cách này để đối phó với những tên tù binh cứng đầu." "Nếu là đàn ông, bọn họ sẽ nhúng "cái kia" của hắn ta vào axit sulfuric đậm đặc. Còn nếu là phụ nữ, bọn họ sẽ hút axit sulfuric đậm đặc vào ống tiêm, sau đó... cô hiểu rồi đáy."
Bạch Tiêu Tiêu bất giác rùng mình, hai chân khép chặt.
Giờ thì cô đã hiểu, vì sao trên chiến trường nhiều người lính thà tự sát, chứ nhất quyết không chịu bị bắt làm tù binh.
"Chắc đây là thi thê của Bách Đình rồi.. Chúng ta nhanh chóng xuống lầu thôi."
Bạch Tiêu Tiêu gật đầu. Nhưng khi hai người vừa đi đến cửa thì nghe thấy tiếng ma sát kỳ dị vang lên từ phía cuối hành lang...
Kẹt -
Kẹt -
Kẹt -
Bạn cần đăng nhập để bình luận