Quỷ Xá

Chương 614: Đào Hi Duyên

Chương 614: Đào Hi DuyênChương 614: Đào Hi Duyên
Chuong 614: Dao Hi Duyen Chương 614: Đào Hi Duyên Dưới ánh mắt của hai người, Ninh Thu Thủy chậm rãi mở lá thư ra. Đây là một bức thư viết tay, chỉ dành riêng cho hắn xem. Nội dung bên trong vô cùng ngắn gọn.
[Đưa Vương Hoan đến vùng đất bí mật - sơn động] Sơn động. Nơi bí mật số hai mà trước kia Lưu tiến sĩ từng nhắc đến. Ông ta đã đến đó rất nhiều lần, nhưng mỗi lần dường như đều đánh mất thứ gì đó quan trọng ở đó. Mỗi khi nhắc đến chuyện về sơn động, tinh thần Lưu tiến sĩ lại trở nên điên loạn.
Ninh Thu Thủy không hiểu vì sao Tên Điên lại bảo hắn đến nơi đó, trải nghiệm ở bệnh viện số 4 vẫn còn nguyên trong ký ức, sự nguy hiểm trong đó vượt xa khả năng ứng phó của người thường!
Mà theo lời Lưu tiến sĩ, bệnh viện số 4 chỉ là khu vực ngoài cùng, tương đối an toàn trong ba nơi bí mật.
Vậy... trong sơn động ẩn giấu nguy hiểm gì?
Hiện tại, đồng tiền bảo mệnh của hắn đã hoàn toàn mục nát, hư hỏng, nếu tiến vào sơn động gặp nguy hiểm thì làm sao tự bảo vệ mình? Thấy Ninh Thu Thủy im lặng, vẻ mặt có chút ngưng trọng, Lưu Thừa Phong vội vàng hỏi:
"Tiểu ca, có chuyện gì vậy?"
"Trên đó viết gì, gặp khó khăn gì, cần giúp đỡ không?"
Ninh Thu Thủy hoàn hồn, lắc đầu. "Không cần, tôi tự xử lý được."
Nói xong, hắn nhìn vê phía Bạch Tiêu Tiêu:
“Tiêu Tiêu, Tên Điên còn nói gì với cô nữa không?”
Bạch Tiêu Tiêu gật đầu.
"Gó.
"Nhưng mà... rất nhiều chuyện hiện tại tôi không thể nói cho mọi người được..
Cô trò chuyện với Ninh Thu Thủy và Lưu Thừa Phong về một số bí mật có thể tiết lộ, ví dụ như về Quỷ Xá, vê "Nguyện'...
Nhưng khi nhắc đến những kế hoạch đặc biệt, cô không hề hé lộ nửa lời.
Sau khi khai thông nơi này xong, Bạch Tiêu Tiêu định dẫn hai người rời đi, ba người vừa đến cổng Mục gia, Mục Thần liên gọi giật lại. Quay đầu nhìn lại, không biết từ lúc nào Mục Thần đã đứng sau lưng bọn họ, trong tay còn cầm hai chiếc lá đồng xanh đặc biệt.
"Đây là quà của Thiếu gia và Thiếu phu nhân tặng.
Mục Thân mỉm cười với Ninh Thu Thủy, sau đó đưa chiếc lá đồng cho hắn. Cầm chiec lá đồng trong tay, Ninh Thu Thủy hỏi Mục Thần:
"Đây là dùng để làm gì?"
Trên mặt Mục Thần hiện lên nụ cười thần bí:
"Tôi cũng không biết."
"Nhưng mà, trong hai chiếc lá đồng này ẩn chứa năng lượng kỳ lạ, có le có tác dụng đặc biệt nào đó."
Ninh Thu Thủy trầm ngâm.
"Được rồi, tôi biết rồi... Cảm ơn." Mục Thần lắc đầu:
"Người cần phải nói cảm ơn là tôi." "Mọi người, bên ngoài sắp Tối' rồi, nếu muốn đi thì nhanh chóng rời khỏi đây đi!"
Ba người Ninh Thu Thủy đi về phía cổng Mục gia, nhưng vừa đi được một đoạn, Ninh Thu Thủy bỗng nhiên quay đầu lại, hỏi Mục Thần: "Đúng rồi, Mục Thân... nơi này là nơi nào?”
Câu hỏi tương tự, hắn đã từng hỏi Hắc Y phu nhân.
Nhưng Hắc Y phu nhân rõ ràng không dễ giao tiếp như Mục Thần, Ninh Thu Thủy cảm thấy thế giới sương mù này ẩn giấu bí mật to lớn nào đó, muốn tìm hiểu thêm. Mục Thần nhìn Ninh Thu Thủy một lúc, đáp:
"Nơi này là... Uế Thổ."
"Uế Thổ là gì?"
-Hoang tàn, trơ trọi, không có hy vọng... Đối mặt với câu hỏi của Ninh Thu Thủy, Mục Thần đưa ra câu trả lời của riêng mình, tuy nhiên câu trả lời này không thể giải đáp hết những nghi hoặc trong lòng Ninh Thu Thủy.
Dường như nhìn ra vẻ mờ mit trong mắt Ninh Thu Thủy, Mục Thần lại nói:
"Ninh tiên sinh, có những bí mật không cần phải quá làm cho phức tạp.
“Co những lúc chúng ta không tìm ra câu trả lời không phải vì phương pháp sai lầm, mà là... thời điểm chưa chín muồi."
Lời nói của đối phương dường như ẩn chứa hàm ý sâu xa, ánh mắt Ninh Thu Thủy lóe lên, sau đó mỉm cười: "Được rồi, tôi biết rồi."
Ba người tiếp tục đi vê phía Quỷ Xá.
"Đi nhanh lên, sương mù sắp quay lại rồi."
Trên đường đi, Bạch Tiêu Tiêu nhìn về phía xa, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn.
Lưu Thừa Phong đi bên cạnh, có chút kinh ngạc:
"Bạch tỷ... sao cô biết sương mù sắp đến?”
Bạch Tiêu Tiêu cũng không giấu giếm:
"Tên Điên đã cho tôi một số năng lực đặc biệt... Đương nhiên, những năng lực này bị hạn chế rất lớn, chỉ có thể sử dụng ở Uế Thổ, rời khỏi đây, năng lực của tôi sẽ mất tác dụng, hơn nữa cũng không thể nào đối kháng với quỷ vật."
Lời giải thích của Bạch Tiêu Tiêu khiến Lưu Thừa Phong có chút tiếc nuối, lam bẩm một mình: “Thôi vậy... Tên điên kia đã ứng với tiểu ca rồi, chắc hẳn ở thế giới Huyết Môn cũng là nhân vật ghê gớm lắm, đáng tiếc là hơi keo kiệt..."
Nghe Lưu Thừa Phong càu nhàu, hai người khế mỉm cười.
Trở lại Quỷ Xá, vì lo lắng cho đạo quán của mình, Lưu Thừa Phong liền bắt xe buýt trở về, Ninh Thu Thủy và Bạch Tiêu Tiêu ăn tối cùng Điền Huân, Quân Lộ Viễn, trò chuyện một lúc, sau đó Bạch Tiêu Tiêu kéo Ninh Thu Thủy đi về phía sân sau Quỷ Xá, vào phòng, Bạch Tiêu Tiêu đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa nhìn Ninh Thu Thủy, ánh mắt dịu dàng mang theo vẻ phức tạp khó tả.
Sao vậy Tiêu Tiêu?”
Nhìn thấy biểu cảm của Bạch Tiêu Tiêu, Ninh Thu Thủy biết cô có tâm sự, hơn nữa còn rất nặng ne. Cô chớp chớp mắt, ánh mắt liếc sang một bên.
"Ừm... có chuyện muốn nói với anh, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Ninh Thu Thủy nhẹ nhàng đặt hai tay lên vai Bạch Tiêu Tiêu.
"Không sao, vậy thì từ từ nói.'
"Dù sao thời gian còn nhiều mà." Bạch Tiêu Tiêu cau mày, vẻ mặt đầy lo lắng.
"Không, Thu Thủy, anh không hiểu... Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa."
"Thậm chí có thể nói là sắp hết rồi."
Ninh Thu Thủy nhướng mày.
"Ý cô là sao?"
Bạch Tiêu Tiêu hít sâu một hơi. "Thu Thủy, những gì tôi nói với anh tối nay, anh nhất định phải ghi nhớ kỹt
"Bởi vì trong tương lai không xa, tôi có thể sẽ giống như Mang thúc, Chỉ Tử, Ngôn thúc... biến mất bất cứ lúc nào...
Vì biểu cảm của cô quá nghiêm túc, nên Ninh Thu Thủy biết Bạch Tiêu Tiêu không hề nói đùa.
Trên thực tế, Bạch Tiêu Tiêu chưa bao giờ đem chuyện này ra đùa giỡn với hắn.
Tuy trong lòng có chút lo lắng, nhưng Ninh Thu Thủy vẫn kìm nén, không hỏi vội.
"Được, cô nói đi, tôi nhớ kỹ đây.' Bạch Tiêu Tiêu gật đầu, ánh mắt lóe lên tia sáng.
"Thu Thủy, ngoại trừ anh, mỗi người chỉ có một lần cơ hội tiến vào sơn động, nhưng anh lại có hai lần... Lân này anh đi vào, nhất định phải tìm được nơi chính xác, điều này rất quan trọng!"
Nghe thấy hai chữ "sơn động, đồng tử Ninh Thu Thủy bỗng chốc co rút lại. Bạch Tiêu Tiêu... biết chuyện vê 'sơn động 2
Hai người nhìn nhau một lúc, Ninh Thu Thủy bình tĩnh lên tiếng:
"Tên Điên nói cho cô biết?"
Lúc này trong phòng chỉ có hai người, Bạch Tiêu Tiêu cũng không giấu giếm.
"Đúng vậy.'
"Nơi chính xác là nơi nào?” "Chuyện này... Tên Điên chỉ nói muốn anh tìm được nơi chính xác." "Nhưng ít nhất cũng phải có thứ gì đó để đánh giá chứ."
"Ừm, Tên Điên nói, nơi đó gọi là... 'Đào Hi Duyên, nhưng cũng chỉ có mỗi cái tên, không mô tả gì thêm." "Đào Hoa Nguyên?” "Không, là Đào Hi Duyên." Bạch Tiêu Tiêu nhấn mạnh từng chữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận