Quỷ Xá

Chương 537: [Bệnh Viện Số4] Nội Viện

Chương 537: [Bệnh Viện Số4] Nội ViệnChương 537: [Bệnh Viện Số4] Nội Viện
Chương 537: [Bệnh Viện Số 4] Nội Viện
Chương 537: [Bệnh Viện Số 4] Nội Viện
Trong khoảnh khắc đó, Ninh Thu Thủy phẫn nộ vung rìu xuống, như thể tuyên bế rằng cảm xúc của hắn sau một thời gian dài bị kích thích đã đạt đến giới hạn. .
Cùng lúc đó, sâu trong đôi mắt đờ đẫn của ba "bệnh nhân" trong phòng 603 lại bộc lộ một sự mong đợi khó hiểu khi đối diện với lưỡi rìu đang lao tới.
Thậm chí, trên gương mặt đầy kinh hãi, họ còn nở một nụ Cười quái dị.
Đúng vậy...
Chính là như vậy, hãy chém chết chúng tal
"Hãy chẻ nát thân thể chúng ta, để máu của chúng ta văng khắp người ngươi, để linh hồn chúng ta mãi mãi khắc ghi trên đôi cánh tay vung rìu của ngươi, để tất cả những gì thuộc về chúng ta... đều hòa làm một với ngươi!"
Âm!
Rìu rỉ sét mang theo sức mạnh đáng sợ rơi xuống, nhưng không chém trúng ba người mà dừng lại bên trên họ.
Lưỡi rìu chỉ còn thiếu vài ly đề có thể chạm tới trán người thứ ba.
Ba người đang đối mặt với lưỡi rìu, nụ cười quái dị trên mặt họ bỗng cứng lại.
Sau một chút im lặng, giọng nói nhàn nhạt, châm biếm của Ninh Thu Thủy vang lên:
"Các người có lẽ đã lộ ra chân tướng rồi."
"Có muốn xem lại vẻ mặt của mình bây giờ không?”
"Hy vọng một rìu này của tôi chặt chết các người... Làm sao nhỉ? Chỉ cần tôi giết các người, các người sẽ có thể 'rời khỏi cái lồng giam này sao?"
Ba người không nói dì vẻ mặt kỷ quặc, bên trong mang theo sự ngạc nhiên và phẫn nộ, đều chăm chú nhìn Ninh Thu Thủy.
Hắn đã thu hồi rìu.
"Mới nãy, khi tôi vụng rìu xuống, nét mặt của các người khát vọng như thế nào... Các người có vẻ hơi lộ liễu khi để lộ lòng dạ thật của mình nhỉ?"
"Chỉ có điều, phản ứng của các người lại làm tôi có rất nhiều nghỉ vấn..."
Nhìn dáng vẻ của ba người đang lặng im, Ninh Thu Thủy phối hợp nói thêm:
"Nếu như tôi vừa rồi giết các ngươi, chuyện gì sẽ xảy ra?” "Liệu 'ý chí' của các ngươi sẽ bám vào người tôi sao?"
"Hay là tôi sẽ bị biến thành bộ dáng hiện tại của các người?"
Đối mặt với những câu hỏi của Ninh Thu Thủy, ba người đều chọn giữ im lặng.
Thấy bọn họ không nói gì, Ninh Thu Thủy lại một làn nữa giơ rìu lên, mạnh mẽ vung xuống!
Nhưng không phải nhằm vào họ, mà là nhằm vào cánh cửa trước mặt!
BÙM!
Âm thanh vang lên, trên cánh cửa sắt xuất hiện một lỗ hổng. Bên trong, ba người hiện rõ vẻ hoảng sợ.
Họ điên cuồng gào thét vào Ninh Thu Thủy:
"Mau dừng tay! Dừng lại!"
"Cậu có biết mình đang làm gì không?”
Ninh Thu Thủy gật đầu:
"Đương nhiên, các người không phải vừa kêu cứu các người ra ngoài sao?”
"Vậy thì tôi sẽ cứu các người."
BÙM!
BÙM!
BÙM! Giữa âm thanh la hét hoảng sợ của ba người, Ninh Thu Thủy tiếp tục đập vào cánh cửa sắt, và ổ khóa ban đầu kiên có giờ đã lung lay sắp đổ!
Ninh Thu Thủy lau vội mồ hôi trên trán, nhìn chằm chằm vào ba người mặt mày tái mét bên trong, còn cố ý lấy điện thoại ra, chụp một bức ảnh cánh cửa sắp vỡ nát, sau đó phóng to hình ảnh, đưa qua song sắt cho ba người xem.
"Các ngươi nhìn này, cái khóa này sắp mở rồi."
Ba người chăm chú nhìn vào điện thoại, lo lắng nó sẽ bị phá hủy bất cứ lúc nào, cả người run lên bàn bât. "Đừng, đừng mở cửa... Tôi cầu xin cậu!"
Họ bắt đầu cầu xin tha thứ.
Lần này, biểu cảm sợ hãi trên mặt họ hoàn toàn chân thành.
Từ biểu hiện của bọn họ, không khó để đoán ra, một khi Ninh Thu Thủy thật sự phá cửa, ba người kia nhất định sẽ gặp phải chuyện cực kỳ đáng sợi
"Không muốn tôi mở cửa à?"
"Cầu xin tôi đi."
Ba người vội vàng nói:
"Cầu xin cậu!"
Ninh Thu Thủy giơ cao chiếc rìu, nói với bọn họ một cách thành khẩn: "Cầu xin tôi cũng vô ích."
Nói xong, hắn định giáng chiếc rìu xuống, ba người trong phòng thấy vậy, cuối cùng cũng có người hét lớn:
"Đừng!"
"Chỉ cần cậu không phá cửa, chúng tôi sẽ hợp tác với cậu!!”
Chiếc rìu đang giáng xuống của Ninh Thu Thủy dừng lại.
"Biết thế này thì đã sớm làm rồi."
"Nào, trước tiên tôi hỏi vài câu, các anh có quen biết 'Thôi Bình Chúc hay 'Thôi Bào không?”
Ba người lắc đầu, nhìn thấy Ninh Thu Thủy giơ rìu lên định bổ xuống, ba người vội vàng nói:
"Chúng tôi thật sự không quen biết, mà những 'bệnh nhân' khác chắc chắn cũng không quen biết, chúng tôi đều bị cách ly trong các phòng bệnh khác nhau, gần như không thể gặp mặt nhau!"
Thấy ba người không có vẻ gì là nói dối, Ninh Thu Thủy lại hỏi:
"Nếu tôi phá cửa này thì sẽ thế nào?"
Ba người do dự, dường nhữ đang lo lắng điều gì đó, nhưng nhìn chiếc rìu đang lung lay trong tay Ninh Thu Thủy, vẫn cắn răng nói:
"Một khi cửa 'phòng bệnh' bị phá hủy, chúng tôi sẽ bị coi là 'bệnh nhân bỏ trốn', sẽ bị 'bọn chúng' xử tử!"
Ninh Thu Thủy nhíu mày:
"Bọn chúng là ai?"
Nhắc đến 'bọn chúng, ba người đều lộ vẻ sợ hãi từ tận đáy lòng, lắc đầu lia lịa.
"Không, không biết..."
"Không biết!"
Ninh Thu Thủy:
"Là không biết hay không thể nói?”
Tháy thái đô của Ninh Thu Thủy không còn đáng sợ như lúc trước, ba người hơi thở phào nhẹ nhõm.
"Cả hai..."
"Có thể miêu tả sơ lược được không?”
"Chúng tôi thật sự không biết rõ, nếu phải nói... thì bọn chúng có lẽ là 'người quản lý' của Bệnh viện số 4, bình thường sẽ không xuất hiện ở 'ngoại viện'."
Ninh Thu Thủy nhanh chóng ghi nhớ những thông tin quan trọng này, đồng thời nắm bắt được manh mối quan trọng.
“Ngoại viện ?"
"Bệnh viện số 4 còn có "nội viên' sao?" "Đúng vậy."
"Làm sao để đến đó?"
"Không rõ, những người bị người quản lý' để ý sẽ đột nhiên xuất hiện ở nội viện... Nghe nói hình như ở "ngoại viện' cũng có một cầu thang dẫn đến "nội viện, nhưng đó cũng chỉ là nghe nói thôi..."
Ninh Thu Thủy còn muốn hỏi thêm, đột nhiên từ cuối hành lang bên phải vang lên giọng nói của Hòng Du:
"Này, Ninh Thu Thủy!"
"Anh ở đó sao?"
Nghe thấy giọng nói của Hồng Du, Ninh Thu Thủy nheo mắt. lâo tức nhìn vào tám bản đồ sống.
Không có chám xanh lá cây.
Xuất hiện là chắm đỏ.
Ninh Thu Thủy xoay người, định đi về phía hành lang bên trái, thì nghe ba người trong phòng 603 nói với hắn ta:
"Này, bạn của cậu gọi cậu kìial"
"Sao cậu không trả lời cô ấy?"
Ninh Thu Thủy nghiêng đầu nhìn ba người trong phòng, đột nhiên cười nói:
"Sao miệng các người lại tiện như vậy?”
Ba người cứng đờ người.
Ngay sau đó. Ninh Thu Thủy giơ rìu lên, bổ vào ổ khóa sắt trên cửa phòng trong tiếng kêu la hoảng sợ của ba người trong phòng 608!
Cạch!
Một tiếng kim loại va chạm vang lên chói tai.
Ó khóa rơi xuống đất, Ninh Thu Thủy ném rìu đi, xoay người chạy như bay về phía hành lang bên trái, chạy được vài bước, hắn đã nghe thấy tiếng cầu xin tha thứ từ phía sau:
"Không... Ngài nghe chúng tôi giải thích, chúng tôi không hề bỏ trốn, là người tên Ninh Thu Thủy kia đã dùng rìu..." "Hả? Không, không, hắn ta, hắn ta thật sự đã dùng rìu phá cửa..."
"Xin ngài hãy tin... a a a phập phập!!"
Lời giải thích của bọn họ dường như không được tin tưởng, tiếng kêu thảm thiết xen lẫn tiếng xương thịt nát vụn vang vọng không ngừng trong hành lang...
Tiếng kêu này khiến Ninh Thu Thủy lạnh sống lưng, hắn không dám quay đầu lại, cầm tắm bản đồ, bắt đầu tìm kiếm cầu thang dẫn đến "nội viện'...
Bạn cần đăng nhập để bình luận